Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 596 - Tam Hoa Tụ Đỉnh, Ngũ Khí Triều Nguyên!!!

"Xuy!"
Một thanh loan đao màu xanh sẫm thoát khỏi vỏ đao bên hông Trịnh Phi Sa, gã chém ra một đao, thoạt nhìn một đao này vô cùng tùy ý, không được chuyên tâm, kì thực lại nhanh như cuồng phong thổi quét, nhanh đến mức mắt thường khó có thể bắt giữ!
Trịnh Phi Sa căn bản không để Tô Trường Không có cơ hội rút đao.
Lại nói, một võ giả Khí Huyết cảnh, lấy đâu ra tư cách rút đao ở trước mặt gã?
Nhưng trên thực tế, một đao trong tay Trịnh Phi Sa tới mau đến mức nào cũng kém ý niệm của Tô Trường Không. Chỉ thấy hắn tập trung ý niệm, dùng 'Tinh hoa' của bản thân dẫn dắt thiên địa linh khí, ngưng tụ nên hư ảnh cự hổ ở trước người, có thể thấy được bộ lông một cách rõ ràng, sống động khôn tả!
Bộ lông màu nâu của hư ảnh cự hổ xù lên, một chiếc hổ trảo cực lớn vỗ thẳng vào lưỡi dao đang chém tới, đánh văng nó ra ngoài.
"Ầm vang!"
Trong tiếng nổ tung ra, đao cương quất tới, đánh cho mặt đất đã lõm xuống, còn xuất hiện thêm thật nhiều khe rãnh, phủ kín khắp nơi.
Trên hổ trảo truyền đến một luồng lực lượng lớn, đánh cho Trịnh Phi Sa cho phải vội vàng nhảy về phía sau, kéo giãn khoảng cách đôi bên tới hơn một trượng, mới ngừng lại.
"Là loại võ công Tô tiên sinh từng sử dụng lúc trước!"
Càn Duệ trông thấy một màn này, lập tức nhẹ nhàng thở ra. Lúc trước, gã từng được chứng kiến thủ đoạn kỳ dị này của Tô Trường Không, loại công kích khiến người ta kinh hãi, mà hiện giờ trong khi giao chiến cùng Trịnh Phi Sa, Tô Trường Không lại thi triển nó ra ngoài!
"Ừm? Đây là. . . Thiên địa linh khí? Làm sao có thể?" Cự hổ trước mắt vô cùng sống động, cả người đều tản ra một luồng hung uy đặc hữu của bách thú chi vương, khiến cho Trịnh Phi Sa bị bức lui cũng phải trợn tròn con mắt!
Phải biết rằng, trong Tiên Thiên võ giả cũng phân chia mạnh yếu, và căn cứ theo số lượng Thiên Mạch được mở ra để phán định, đại khái được chia làm bốn cảnh giới.
Nhân Hoa cảnh, mở được từ một đến bốn nhánh Thiên Mạch, ngưng tụ Nhân hoa.
Địa Hoa cảnh, mở ra từ năm đến tám nhánh Thiên Mạch, ngưng tụ được Địa hoa trong Thiên Địa Nhân tam hoa!
Thiên Hoa cảnh, mở ra từ chín đến mười hai nhánh Thiên Mạch, tam hoa tụ đỉnh, ngưng tụ đủ Thiên Địa Nhân tam hoa, các phương diện đều đạt tới trình độ hoàn mỹ!
Ba cảnh giới được gọi tắt là Nhất Hoa, Nhị Hoa, Tam Hoa.
Sau khi mở được đủ 12 nhánh Thiên Mạch, lại ngưng tụ trọn vẹn Thiên Địa Nhân tam hoa, lại tiến thêm một bước, sẽ chân chính đạt tới đỉnh điểm của Tiên Thiên cảnh, gọi là 'Ngũ khí triều nguyên' !
Đả thông hai mạch Nhâm Đốc, năm khí trong nhân thể quy nạp vào não hải, vô khuyết vô lậu (không thiếu sót, không rò rỉ)!
Đó chính là cảnh giới gọi tên là tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên!
Khi võ giả đạt đến cảnh giới Tiên Thiên ngũ khí triều nguyên, vô khuyết vô lậu, dù đã đi đến đại nạn về mặt tuổi thọ, thân thể già nua, nhưng vẫn có thể giữ cho khí huyết, tinh khí thần của bản thân không hề suy yếu, vẫn có thể duy trì trạng thái đỉnh phong nhất của bản thân, cho đến lúc tử vong!
Đương nhiên, kể cả Tiên Thiên võ giả, thì người có thể mở ra được mười hai nhánh Thiên Mạch, sau đó đạt đến trình độ ngũ khí triều nguyên, tuyệt đối là đã ít lại càng thêm ít. Và bất cứ người nào trong số bọn họ đều là cường giả vô địch trong Tiên Thiên cảnh, đại biểu cho cực hạn mà Tiên Thiên võ giả có thể đạt tới.
Mà Trịnh Phi Sa vẫn bị kẹt lại trong giai đoạn ngưng tụ Nhân hoa hoặc là Nhất Hoa cảnh. Căn cứ theo những gì gã biết, chỉ võ giả đạt tới Tiên Thiên cảnh mới có thể điều động thiên địa linh khí, nhưng lại không phải bất cứ Tiên Thiên võ giả nào cũng có thể làm được điều này.
Đa phần những võ giả đã đạt tới Nhị Hoa cảnh mới có thể làm được một bước này. Bọn họ đã ngưng tụ ra Nhân hoa, Địa Hoa, tinh và khí trong cơ thể đều đạt tới trình độ vượt qua người bình thường, mới có thể vận dụng thiên địa linh khí ngoại giới.
Có rất ít Tiên Thiên võ giả vừa ngưng tụ ra Nhân hoa, đạt tới Nhất Hoa cảnh có thể vận dụng thiên địa linh khí ngoại giới đến tác chiến, và những người làm được điều này đều là tồn tại có thiên tư, ngộ tính cực cao!
Nhưng người trẻ tuổi trước mắt này còn chưa phải Tiên Thiên võ giả, lại có thể vận dụng thiên địa linh khí đến đối địch?
Đây là hạng yêu nghiệt, đáng sợ tới mức nào?
Trong lòng Trịnh Phi Sa đầy hoảng sợ, nhưng đương nhiên là Tô Trường Không cũng không cho gã có cơ hội thở dốc!
Trảm Thiết đao đã vào tay, Tô Trường Không tiến lên một bước, đạp mạnh một cái lên sống lưng hư ảnh cự hổ, cả người nhảy dựng lên. Trảm Thiết đao trong tay ra khỏi vỏ, thân đao màu đen sẫm tản ra đao mang sắc bén, đao cương hình đao trong cơ thể chấn động, chạy dọc theo kinh mạch đã hoàn hảo không tổn hao, truyền ra bên ngoài, hội tụ phía trên lưỡi dao, hình thành đao cương!
"Trảm!"
Trong đôi mắt Tô Trường Không cũng lóe lên thần quang sắc bén tựa đao, vỏ đao đã bị ném qua một bên. Hắn từ trên cao nhìn xuống, hai tay nắm chặt chuôi đao, Trảm Thiết đao trong tay bổ xuống tựa lưu tinh, một đao Tích Trảm, được đao thế thúc đẩy, trở thành vô kiên bất tồi, kể cả khi trước mắt là một ngọn núi bằng kim loại, cũng có thể một phân thành hai.
"Đây là. . . Đao thế?" Trịnh Phi Sa thầm cả kinh.
Trịnh Phi Sa được xưng tụng là Cuồng Phong Đao, tất phải là cao thủ am hiểu đao pháp. Trên thực tế, gã cũng luyện đến trình độ dưỡng xuất đao khí, cô đọng đao cương, gã cũng biết tới một bước đao thế nâng cao hơn kia, nhưng bất kể làm như thế nào cũng khó mà lĩnh ngộ, nắm giữ được. Vậy mà người trẻ tuổi không biết thân phận trước mắt này, chẳng những có thể vận dụng thiên địa linh khí, lại nắm giữ đao pháp cao minh tới bậc này?
Trịnh Phi Sa không kịp nghĩ nhiều, đã vội vàng nâng đao chống đỡ, ngăn cản một đao như khai sơn liệt thạch của Tô Trường Không.
"Đang!"
Trong tiếng sắt thép thanh thúy nổ tung ra, quanh quẩn bên trong hang động rộng rãi, tựa như muốn xé rách màng tai người khác, đao cương sắc bén thổi quét tới, hình thành gió xoáy có thể xé rách sắt đá.
"Tạp tạp tạp!"
Hai chân Trịnh Phi Sa ổn định, vững trãi đặt phía trên đại địa, bằng vào thể phách dũng mãnh, cùng với tu vi thâm hậu của Tiên Thiên võ giả, đã thành công ngạnh kháng một đao kinh người của Tô Trường Không. Gã thì bình yên vô sự nhưng mặt đất dưới chân gã lại phát ra âm thanh vỡ nát, không chịu nổi gánh nặng, phía trên xuất hiện một đường rãnh thật lớn, kéo dài tới mười trượng!
Trong đôi mắt Trịnh Phi Sa hiện lên sát ý kinh người, nếu người gã phải đối mặt là một Tiên Thiên võ giả thì kết cục này cũng chẳng có gì đáng nói, nhưng người gã phải đối mặt chỉ là một võ giả Khí Huyết cảnh mà?
Theo lý thuyết, gã có thể trăm phần trăm nghiền áp đối phương, thế mà tiểu tử này còn có thể đánh trả? Còn có thể phản kích? Điều này khiến cho một tồn tại vốn là Tiên Thiên võ giả, còn tự cho bản thân mình rất cao như Trịnh Phi Sa không thể thừa nhận nổi.
"Rống!"
Từ trong cổ họng Trịnh Phi Sa tuôn ra một tiếng hét điên cuồng đến đinh tai nhức óc, bên ngoài thân thể gã có hai nhánh hư ảnh Thiên Mạch màu trắng trong hiện lên, tựa như tiếp thiên liên địa (nối trời liền đất)! Tản ra một luồng uy áp cường đại!
Cùng với đó, một đóa Nhân hoa màu xanh nở rộ trên đỉnh đầu, tản ra mùi thơm ngát nức mũi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận