Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 271 - Sao Ngươi Không Tiểu Một Bãi Soi Cái Bản Mặt Mình Xem?

Nam tử này hơn bốn mươi tuổi, có một miệng thật rông, tướng mạo có chút xấu xí, nhưng không ai dám dùng đặc điểm này để chế giễu đả kích hắn.
Bởi vì nam tử tên Kha Chấn Lâm này, là một trong mấy phó đường chủ trong Điện Kình đường, bản thân có thực lực mạnh mẽ, uy danh không hề nhỏ trong Cự Kình bang.
Hiển nhiên, chỉ những người ngại mạng mình quá dài mới dám mở miệng châm chọc hắn.
Kha Chấn Lâm đón nhận ánh mắt của Mạnh Tang, âm thầm hiểu ý gật gật đầu, sau đó đột nhiên mở miệng nói: "Thiếu bang chủ, hôm nay ta có một chuyện muốn xin!"
Trong giọng nói của Kha Chấn Lâm có trộn lẫn một chút nội lực, khiến âm thanh này rất lớn, át đi tiếng nói chuyện của mọi người.
Chuyện này khiến bầu không khí đang náo nhiệt trong đại sảnh lại dần dần im lặng xuống.
Mọi người mang theo những vẻ mặt khác nhau, yên lặng theo dõi diễn biến. Ai ai cũng biết tụ hội đêm nay sẽ không vượt qua dễ dàng như thế.
Kha Chấn Lâm này là người của Mạnh Tang, hắn lại mở miệng nói chuyện vào lúc này, hơn phân nửa là Mạnh Tang bày mưu đặt kế, phỏng chừng, phái hệ bọn họ đang muốn gây khó dễ cho phái hệ bang chủ đây!
Tư Không Hoàng hơi bất đắc dĩ, nàng cũng dự đoán được đêm nay sẽ không dễ dàng đi qua như vậy, lúc này chỉ có thể cầu nguyện Tô Trường Không ứng biến một cách tự nhiên thôi.
Tô Trường Không ngồi trên ghế da hổ, bình tĩnh nhìn xuống Kha Chấn Lâm, chậm rãi hộc ra một chữ: "Nói."
Ánh mắt Kha Chấn Lâm lơ đãng liếc qua Tư Không Hoàng một cái, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc nói: "Thiếu bang chủ, ta ái mộ nhị tiểu thư đã lâu, rốt cuộc hôm nay cũng hạ được quyết tâm, trong một sự kiện vô cùng quan trọng này, dưới sự chứng kiến của toàn bộ đệ tử trong bang, ta muốn cầu hôn nàng!"
Lời này vừa nói ra, trong đại sảnh lập tức lặng ngắt như tờ, sắc mặt mỗi người đều trở nên quái dị.
Tư Không Hoàng là nữ nhi của Tư Không Dũng, bản thân lại có dũng có mưu, thiên phú xuất chúng, vừa qua tuổi hai mươi, tuổi trẻ mạo mỹ, chẳng có gì bắt bẻ được… Nàng xứng đáng là thiên chi kiêu tử.
Mà Kha Chấn Lâm này, chẳng những đã qua tuổi bốn mươi, bản thân còn có tướng mạo xấu xí, y chang một con cóc, lại vào lúc này trưng ra vẻ mặt nghiêm túc cầu hôn, hiển nhiên là cố ý nhục nhã phái hệ bang chủ!
Gương mặt Tư Không Hoàng cũng không khỏi biến sắc.
Tô Trường Không không mở miệng, chỉ hướng ánh mắt lạnh lùng nhìn Kha Chấn Lâm.
Kha Chấn Lâm vẫn ôm theo dáng vẻ chân thành, còn trực tiếp quỳ một gối xuống đất: "Vốn dĩ ta muốn xin bang chủ làm chủ cho ta, nhưng bang chủ đã bế quan nhiều năm chưa xuất quan nên không thực hiện được mong ước ấy. Nhưng người ta vẫn nói huynh trưởng như phụ thân, lần này xin thiếu bang chủ niệm tình thuộc hạ vô cùng tha thiết, xin chấp nhận thuộc hạ đi!"
"Kha Chấn Lâm, sao ngươi không tiểu một bãi soi cái bản mặt mình xem? Ngươi xứng đôi với nhị tiểu thư sao?" Lúc này một thanh niên hơn hai mươi tuổi, cầm quạt xếp trong tay, có chút thản nhiên đứng dậy.
Thanh niên này cũng chắp tay, hướng ánh mắt đầy lửa nóng nhìn chằm chằm vào Tư Không Hoàng: "Nhị tiểu thư, thuộc hạ Vương Y ái mộ nhị tiểu thư đã lâu, tới mức trà không uống cơm không ăn, mong thiếu bang chủ thành toàn!"
Tô Trường Không từng nghe qua cái tên Vương Y này rồi. Người này cũng là một vị phó đường chủ của tứ đại đường khẩu, thiên phú võ đạo không tồi, bằng không sao có thể vừa hơn hai mươi chưa tới ba mươi tuổi, đã được ngồi lên chức vị phó đường chủ? Thêm nữa, bản thân người này cũng có một bộ túi da đẹp đẽ.
Nhưng mọi người bên trong Cự Kình bang đều biết, bản thân Vương Y vốn phong lưu thành tánh, thường xuyên lưu luyến những chốn trăng hoa.
Giờ phút này, đối phương đứng ra, tự nhiên cũng do Mạnh Tang sai sử.
"Kha Chấn Lâm, Vương Y, hai người các ngươi đúng là si tâm vọng tưởng (mộng tưởng hão huyền)! Lôi Tử Trân ta nguyện ý bảo vệ nhị tiểu thư cả đời, trung tâm không đổi!" Lúc này lại có người thứ ba đứng dậy, đối phương là một tráng hán râu quai nón, cất giọng ồm ồm.
"Lôi Tử Trân, ngươi đã có lão bà, còn lấy ba phòng tiểu thiếp, vậy mà vẫn muốn tranh giành với hai chúng ta?"
"Ta sẽ về bỏ mấy nàng ấy, vậy là được chứ gì? Mọi người trong Cự Kình bang này đều biết mỹ danh của nhị tiểu thư. Vì nàng, ta nguyện ý trả giá tất cả!"
Ba người lập tức loạn thành một đoàn.
"Quá ác độc . . ."
Rất nhiều phó đường chủ, đường chủ đều có chút không nhìn nổi, trong lòng âm thầm chặc lưỡi, cảm thán Mạnh Tang này ngoan độc.
Ba người vừa lên tiếng kia, nếu không phải tướng mạo xấu xí, có thê có thiếp thì chính là hạng người cặn bã phong lưu thành tánh. Vào lúc này, ba người nọ đứng lên tranh nhau đòi xin cưới, chính là khiến Tư Không Hoàng nhục nhã, cũng là khiêu khích Tư Không gia tộc.
Đứng trước loại tình huống này, dù Tư Không Hoàng đã trải qua quá rất nhiều sóng gió, bản thân nàng càng không phải khuê tú đại tiểu thư yếu ớt nhạy cảm kia, cũng giận dữ tới mức trên mặt hiện lên một mảnh ửng hồng.
Nàng chỉ hận không thể ra tay chém giết ba người này tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận