Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 127: Theo Hắn, Trốn Đi Mới Là Hành Động Chính Xác Nhất!!!

"A a a!"
"Giết người! Giết người!"
Tới tận giờ phút này, đám khách nhân trong tửu lầu mới phản ứng lại.
Chung quanh lập tức vang lên những tiếng thét chói tai, từng đôi mắt nhuốm đầy sợ hãi, rưng rưng nhìn vào Tô Trường Không đang đeo mặt nạ quỷ.
Tô Trường Không không để ý đến những người khác, hắn cúi người sờ soạng một lượt trên thi thể Công Dương huynh đệ, cuối cùng khóe miệng bên dưới lớp mặt nạ của hắn cũng hiện lên một nụ cười thật tươi.
Ngoại trừ lệnh bài thân phận, Tô Trường Không còn phát hiện ra xấp ngân phiếu chừng năm trăm lượng!
Không thể phủ nhận, phần lớn đệ tử Hắc Liên giáo đều cực kỳ giàu có, mỗi lần trót lọt, bọn họ đều mang lại cho Tô Trường Không một niềm vui bất ngờ ngoài định mức!
Tô Trường Không lấy mười lượng ngân phiếu, đập lên mặt bàn bên cạnh, coi như bồi thường vì đêm nay hắn đã phá hủy việc làm ăn của Phong Diệp lâu.
Sau đó hắn không nói một lời, lập tức xoay người rời đi, biến mất trong bóng đêm.
"Báo quan! Báo quan!"
Thật lâu sau khi Tô Trường Không rời đi, mới có người phản ứng lại, rồi vội vàng chạy đi báo quan.
Đương nhiên, chờ đến lúc quan phủ địa phương nhận được tin báo xông tới, Tô Trường Không đã sớm đi đến nơi nào rồi!
"Lần này bị chậm trễ không ít thời gian, cứ dứt khoát tới Thanh Thủy thành nghỉ ngơi một đêm, đợi rạng sáng ngày mai quay về Hắc Thiết sơn trang cũng không muộn." Tô Trường Không thầm cân nhắc một chút mới đưa ra quyết định.
Lại nói, vào ban đêm, Hắc Thiết sơn trang luôn đóng cửa từ rất sớm, hiện giờ hắn có quay về cũng không kịp, chi bằng cứ dứt khoát nghỉ tạm ở Thanh Thủy thành chờ tới buổi sáng ngày mai lại quay về Hắc Thiết sơn trang trước khi bắt đầu làm việc.
Đã xác định được mục tiêu, Tô Trường Không cũng không vội vã chạy đi, chỉ một mình lặng lẽ di chuyển giữa núi rừng hoang vắng.
Ngay khi hắn chạy được chừng trăm dặm, đang bình thản rảo bước trong một rừng cây, bỗng nhiên lỗ tai khẽ nhúc nhích, hình như hắn nghe được âm thanh "Đát đát" từ nơi nào vọng tới.
Đó là tiếng động của vó ngựa đạp lên mặt đường!
"Các huynh đệ! Đừng làm tổn thương bộ mặt của nữ nhân này, nếu không thời điểm lão tử sướng lên lại cảm thấy rất khó chịu!"
Ở trong đêm đen, chợt vang lên một tiếng cười đầy điên cuồng, phóng đãng.
Dưới bóng tối, có hai phe nhân mã đang mải miết truy đuổi nhau.
Phe chạy trốn chính là một nữ tử có dáng vẻ chừng ba mươi tuổi, mặc kính trang, khuôn mặt diễm lệ tuyệt trần, nhưng trong ánh mắt lại ẩn hàm sát khí, khiến cho dung mạo biến thành lạnh như băng, không ai dám khinh nhờn.
Giờ phút này, một nam tử cưỡi trên lưng ngựa, đang hối hả chạy bên cạnh nữ tử kia, gấp gáp nói: "Ngọc tiểu tỷ, để ta ngăn trở bọn họ một chút, ngươi chạy mau!"
"Cẩn thận!" Không đợi nữ tử nói cái gì, bỗng sắc mặt nàng khẽ biến, vội vàng nhắc nhở một tiếng.
"Phốc xuy!"
Nhưng đã quá chậm, ngay phía sau lưng có một mũi tên phá không lao tới, cắm phập vào lưng nam tử nọ, máu thịt bị xé rách, hoa máu văng khắp nơi.
Đối phương chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn, đã ngã xuống từ trên lưng ngựa.
"Lưu Duệ!"
Nữ tử thấy vậy, trên mặt thoáng qua một chút do dự, nhưng không hề dừng lại.
Nàng lấy roi quật mông ngựa, khiến cho hắc mã bên dưới càng thêm tung vó chạy nhanh… Chẳng qua bản thân nàng lại lắc mình một cái nhảy xuống từ trên lưng ngựa, nhanh chóng chạy vào trong rừng cây bên cạnh!
"Đuổi! Nàng chạy vào trong rừng cây! Các ngươi qua bên kia chặn lại!" Phía sau truyền đến những tiếng hò hét.
Hơn mười kỵ sĩ nhanh chóng ghìm cương ngựa, chuyển hướng, phong tỏa đường chạy trốn của nữ tử nọ.
Cũng có những kỵ sĩ khác xoay người xuống ngựa, theo sát phía sau lưng nữ tử kia, cùng tiến vào trong rừng cây.
Nếu bọn họ cưỡi ngựa trong rừng cây sẽ làm ảnh hưởng tới tốc độ.
Nữ tử vừa trốn vào rừng cây kia, lập tức lộ vẻ mặt sửng sốt, vội vàng ngừng chân lại. Nàng vừa nhìn thấy một bóng người mặc hắc y đang đứng ngay bên cạnh cây đại thụ gần đó.
Đối phương là một thanh niên, rất bình thản ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng!
"Chẳng lẽ vẫn còn những người khác?" Nữ tử thầm cả kinh trong lòng.
Mà thật hiển nhiên, thanh niên hắc y kia chính là Tô Trường Không!
"Nàng là ai? Tựa như đang bị đuổi giết?" Tô Trường Không cũng cảm thấy sửng sốt,
Hắn vừa nghe được động tĩnh bên ngoài mới dừng chân lại, vừa vặn lúc ấy, nữ tử kia chạy trốn vào trong rừng cây nhỏ này, tình cờ nhìn thấy hắn.
Ánh mắt Tô Trường Không thoáng đảo qua, đã thấy được một nhóm người thân thủ nhanh nhẹn, thoăn thoắt theo sát đằng sau, hiển nhiên đó là những người đang đuổi giết nữ tử này.
"Trốn một chút!"
Hắn không chút do dự, lập tức thả người nhào vào trong lùm cây bên cạnh, đồng thời cũng sử dụng Quy Tức Công thu lại khí tức, nín thở ẩn tàng, ngay cả nhịp đập trái tim, tốc độ máu chảy cũng dần dần chậm lại, gần như đã ngưng hẳn.
Một hiệu quả quan trọng của Quy Tức Công, đó là ẩn nấp khí tức, nạp khí vào người, sử dụng lâu dài.
Dưới tình huống hắn một mực đứng im, không nhúc nhích, sẽ mang tới cho người ngoài một loại cảm giác toàn thân hắn chính là một khúc gỗ khô, trừ phi dùng con mắt quan sát, nếu không chỉ dựa vào cảm giác rất khó cảm nhận được sự tồn tại của hắn!
Lại bàn về tình huống trước mắt, chắc chắn một điều rằng nữ tử này đang bị người đuổi giết.
Mà Tô Trường Không lại chẳng hề muốn gặp phải loại phiền toái không hiểu từ đâu chui ra này.
Theo hắn, trốn đi mới là hành động chính xác nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận