Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 751 - Ta. . . Ghét Nhất Bị Người Khác Đùa Giỡn!!!

"Đao tiền bối. . ." Đoan Mộc Hà nghe vậy, trong lòng có chút lo lắng.
Chẳng lẽ Tô Trường Không đáp ứng gia nhập Diệt Sinh hội?
Mà điều kiện do hắn đưa ra chính là muốn đối phương thả gã rời đi?
"Có thể." Đàm Du thoáng suy tư một chút rồi nhận lời.
Tuy Đoan Mộc Hà là nhi tử ti chủ Đoan Mộc Đào của Trấn Ma ti, nhưng trên thực tế, bọn họ bắt lấy gã cũng không có tác dụng gì.
Bảo bọn họ dùng gã để uy hiếp Đoan Mộc Đào?
Bọn họ vốn là kẻ thù nhiều năm, cho nên hiểu rất rõ tính cách của Đoan Mộc Đào, đối phương căn bản sẽ không để ý tới uy hiếp này, thậm chí còn tình nguyện nhìn thấy Đoan Mộc Hà đi tìm chết cũng sẽ không thỏa hiệp.
Lại nói, người có thể bước lên địa vị như Đoan Mộc Đào này, đương nhiên phải tuyệt đối trung tâm với Đại Viêm Hoàng thất.
"Đi thôi." Tô Trường Không nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Đoan Mộc Hà một cái.
"Đao tiền bối, ngươi hãy bảo trọng!" Đoan Mộc Hà cắn răng một cái.
Gã cũng hiểu, bản thân mình ở lại căn bản không giúp được gì, nếu chậm chạp chỉ làm hại Tô Trường Không mà thôi. Tới cuối cùng, gã dứt khoát bỏ lại một câu rồi triển khai thân pháp lao nhanh về phía xa xa, chỉ trong vài lần nhấp nhô lên xuống đã biến mất trong bóng đêm.
"Phỏng chừng lần này, Đao tiền bối. . . lành ít dữ nhiều. . . Đó là yêu nhân đáng sợ mà ngay cả phụ thân gặp được cũng phải nghiêm túc đối đãi. . ." Đoan Mộc Hà nhanh chóng trốn đi, tâm trạng cũng vô cùng phức tạp.
Đàm Du kia quá mức đáng sợ, chắc chắn là tồn tại cao tầng trong Diệt Sinh hội, tuyệt đối không phải Ngũ Khí Tông Sư bình thường có thể ứng phó được!
"Mặt khác. . . Ta muốn hỏi một chút, các ngươi có biết Hồng Tượng không?" Chờ cho Đoan Mộc Hà rời đi, Tô Trường Không lập tức dò hỏi Đàm Du.
Từ lần trước, sau khi hai người bị chia lìa ở Ly Long điện, hắn đã không biết tung tích của Hồng Chấn Tượng, kể cả Phong Nhật Nguyệt cũng chỉ biết gã đã bị sứ giả của Diệt Sinh hội mang đi.
Mà Đàm Du trước mắt này là cao tầng của Diệt Sinh hội, là một thành viên của trưởng lão hội, rất có khả năng gã sẽ biết tình huống hiện giờ của Hồng Chấn Tượng, cho nên Tô Trường Không mới mở miệng hỏi một câu như vậy.
"Hồng Tượng?" Lão giả mặc hắc bào và Đàm Du vừa nghe vậy, trong mắt đều hiện lên một mảnh dị sắc, có chút kinh ngạc, tựa như cả hai đều không ngờ Tô Trường Không sẽ nhắc tới cái tên này.
"Tuy ta không biết ngươi nghe được cái tên này từ nơi nào, nhưng ta không thể trả lời. Được rồi, chúng ta đã thả hắn, ngươi hãy ăn Yêu Khí trùng này đi, sau đó chúng ta sẽ mang ngươi trở về tổng bộ của Diệt Sinh hội." Đàm Du lắc đầu, không trả lời.
Dù gã không trả lời nhưng căn cứ theo biểu hiện của gã và lão giả mặc hắc bào, hắn có thể khẳng định rằng hai người này có biết tình huống của Hồng Chấn Tượng, nhưng không biết xuất phát từ cái gì nguyên nhân gì, Đàm Du lại không có ý định trả lời.
Đoan Mộc Hà kia vốn không phải mục tiêu, cho nên Đàm Du không để ý đến đối phương. Gã chỉ nhìn chằm chằm về phía Tô Trường Không, đồng thời trong tay ngưng tụ yêu lực thành một con Yêu Khí trùng, chỉ cần nuốt thứ này vào, có thể phong tỏa Thiên Mạch, chân khí của đối phương.
Tô Trường Không không nói một lời, chỉ từ từ tới gần Đàm Du, tựa như đã chấp nhận số mệnh.
Nhưng ngay lúc hắn tới gần đối phương trong phạm vi một trượng, mí mắt lão giả mặc hắc bào thoáng giật giật, tựa như lão vừa hồi tưởng cái gì, lập tức hét lớn: "Cẩn thận!"
Trảm Thiết Đao Pháp. Chém ngang!
Đúng lúc ấy, Tô Trường Không đột nhiên động, hắn vơ tay một cái, đã nắm được chuôi Viêm Ngục đao, lưỡi dao và vỏ đao ma sát phát ra âm thanh thanh thúy dễ nghe, đao ý rót vào bên trong thân đao, sinh ra cộng minh!
"Hô!"
Lưỡi dao màu đỏ đậm của Viêm Ngục đao mang theo địa hỏa màu xanh, được đao thế, đao ý gia trì, trực tiếp lan tới với xu thế lửa cháy lan ra đồng cỏ, có thể phần kim hóa thiết!
Đương nhiên Tô Trường Không không có khả năng sẽ gia nhập vào Diệt Sinh hội. Sở dĩ hắn đồng ý gia nhập, chỉ vì sáng tạo cơ hội cho Đoan Mộc Hà rời khỏi nơi này mà thôi, dù sao hai yêu nhân Diệt Sinh hội này cũng đến vì hắn, không cần thiết phải liên lụy tới đối phương!
Mà sau khi Đoan Mộc Hà rời khỏi, Tô Trường Không trực tiếp lựa chọn ra tay, vận dụng Trảm Yêu Thần Binh 'Viêm Ngục' !
"Xuy!"
Tựa như Đàm Du không kịp phản ứng lại, chỉ thấy một đao mang theo địa hỏa màu xanh chập chờn, với đao ý cộng minh này, trực tiếp chém ngang lên cổ Đàm Du. Một luồng phong mang lan rộng, lập tức chặn ngang chặt đứt vài cây cổ thụ phía sau lưng gã.
"Cái gì?" Nhưng con ngươi Tô Trường Không lại hơi co rút lại.
Rõ ràng một đao này đã chém lên cổ Đàm Du, nhưng phần cổ gã lại không hề bị một đao chặt đứt như những gì hắn tưởng tượng, thậm chí còn không hề có chút thương tích nào.
Bởi vì ở quanh thân thể Đàm Du được bao trùm bởi một tầng vô hình lực lượng, đó là yêu lực! Thoạt nhìn một tầng yêu lực này chỉ mỏng như trang giấy, nhưng lại được áp súc đến mức tận cùng, hùng hậu đến không thể phá vỡ!
Kể cả khi Tô Trường Không đã đoán được Đàm Du này vô cùng đáng sợ, nhưng chứng kiến một mản này, trong lòng vẫn run rẩy.
Phải biết rằng, một đao vừa nãy đã được hắn vận dụng đao ý, sắc bén đến mức có thể chém bị thương cả dị thú hùng mạnh cương cân thiết cốt kia, nhưng không thể lay động nổi Đàm Du!
"Tiểu tử khốn nạn này. . . Ngươi nghĩ Đàm trưởng lão là nhân vật bình thường sao?" Lão giả mặc hắc bào nhìn thấy một màn này, lập tức thở nhẹ một hơi.
Lúc trước, Tô Trường Không từng dùng một chiêu này rồi, cũng chém ra một đao thành công chặt đứt một cánh tay của lão, mãi cho đến hai ba tháng trước, mới khôi phục lại.
Hiện giờ khi đối mặt với Đàm Du, Tô Trường Không lại giở trò cũ.
"Đây là tự ngươi muốn chết!" Nhưng lão giả mặc hắc bào lập tức cười lạnh, Đàm Du kia cực kỳ đáng sợ, làm sao một chút thủ đoạn nho nhỏ ấy có thể uy hiếp đến gã được? Tô Trường Không làm như vậy, chỉ biết chọc giận Đàm Du mà thôi!
Quả nhiên, nụ cười trên mặt Đàm Du dần trở nên lạnh như băng, hai mắt gã mang theo băng giá cực độ, lạnh lùng nhìn Tô Trường Không, trong miệng lập tức vang lên giọng nói rét lạnh thấu xương: "Ta. . . Ghét nhất bị người khác đùa giỡn! Nhất là một con kiến không biết tự lượng sức mình!"
Lời nói rơi xuống, Đàm Du đã điểm ra ngón trỏ bên tay phải.
Chỉ một ngón tay điểm tới, nhìn qua cực kỳ đơn giản, lại ẩn chứa lực lượng vô cùng vô tận ngưng tụ bên trong, dường như ngay cả thời gian cũng sinh ra hỗn loạn.
Một chỉ nhìn như thong thả, nhưng nhanh đến tột cùng, khiến người ta không thể né tránh.
Cự Kình công. Nộ Hải Vô Lượng!
Tô Trường Không không dám có một chút sơ suất, Cự Kình chân khí hùng hồn trực tiếp bùng nổ, hội tụ phía trên quyền trái, hình thành một vòng lốc xoáy biển sâu thật lớn, muốn cắn nuốt hết thảy.
Một quyền đánh ra mang theo tiếng rít gào giận dữ, trực tiếp nghênh đón một chỉ đang điểm tới của Đàm Du!
"Phốc!"
Rõ ràng theo lý thuyết, khi dùng quyền đối chỉ, người dụng quyền sẽ chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, nhưng một ngón tay của Đàm Du lại dễ dàng chọc thủng tầng Cự Kình chân khí hình thành lốc xoáy biển sâu kia, xé tan công kích này thành mảnh nhỏ, va chạm cùng một chỗ với nắm tay của Tô Trường Không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận