Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 906 - Bắc Ảnh Cuồng!

Trên đường trở lại Linh Đạo tông, Tô Trường Không lấy ra một tấm lệnh bài thân phận, đúng là lệnh bài thân phận khách khanh trưởng lão của Hạ Viêm gia tộc.
Hắn thông qua lệnh bài này truyền ra một đoạn tin tức, đại khái là hỏi tin tức về động thiên phúc địa của Long gia này.
"Ngay khi có tin tức liên quan tới Thiên Long Ngọc phù, sẽ lập tức thông báo cho Đao trưởng lão." Sau đó không lâu, Hạ Viêm Kiệt bên kia cũng truyền tin tức quay lại. Đối phương đảm bảo sẽ lưu ý tin tức trên phương diện này giúp Tô Trường Không.
Lại nói, lệnh bài thân phận trưởng lão của Hạ Viêm gia tộc, có thể tiến hành đưa tin trong lãnh thổ Đại Viêm hoàng triều, quả thật vô cùng tiện lợi!
"Hiện giờ chỉ cần chờ đợi tin tức của Thiên Long Ngọc phù nữa thôi, cứ tĩnh tâm chờ đợi đi."
Tô Trường Không trở lại Linh Đạo tông, bắt đầu chờ đợi tin tức về Thiên Long Ngọc phù, cũng như lặng lẽ tu hành.
Hết thảy mọi chuyện lại bình tĩnh như lúc ban đầu, nhưng bên dưới bề ngoài tĩnh lặng này, lại là mạch nước ngầm đang cuộn trào mãnh liệt!
...
Trong một mảnh man hoang chi địa không thuộc bất cứ quốc gia nào, nơi này là chỗ giao giới giữa quốc gia này với quốc gia kia, vốn không có trật tự, nạn trộm cướp hoành hành, nếu người thường không có hộ vệ đi theo, lại có gan tiếp cận nơi này, điều chờ đợi bọn họ chính là kết cục chết không toàn thây.
"Uống rượu! Uống rượu!"
Phía trên một ngọn núi cao dễ thủ khó công, một đám nam tử khí tức bưu hãn phục sức khác nhau, đang há mồm to uống rượu, ăn thịt.
Đây là đám sơn phỉ đóng tại sơn trại ở nơi tiếp giáp giữa hai nước, một khung cảnh nhìn mãi thành quen mắt.
Và hiện giờ, đám sơn phỉ nọ đang chúc mừng điều gì đó.
"Ha ha ha! Đám tiêu đầu chó má của cái gì mà Nam vân tiêu cục kia, còn dám kiêu ngạo, phát ngôn bừa bãi ở trước mặt Hắc Sơn trại chúng ta, thật sự không biết chữ chết viết như thế nào, hiện giờ đã thành người tiêu cùng mất rồi!"
Nhóm sơn phỉ Hắc Sơn trại này đang vô cùng cao hứng, đơn giản là vì không lâu trước đó, bọn chúng vừa cướp bóc một đám tiêu đội, mang về thu hoạch thật lớn, mỗi người đều được trại chủ sơn trại ban thưởng.
"Đó là... Cái gì?" Một tên sơn phỉ ợ ra một hơi rượu, gã khẽ lắc lư đầu một cái, bỗng nhiên có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía hư không.
Ngay lúc ấy, ở trên bầu trời, chợt xuất hiện một mảnh mây đen hội tụ, bao phủ, che lấp hoàn toàn những tia nắng đang chiếu xuống sơn trại.
Rõ ràng đang là ban ngày, nhưng bên trong Hắc Sơn trại bỗng trở thành một mảnh u ám, đưa tay không thấy năm ngón.
"Trong mây đen... Có người!"
Cũng có người mắt sắc lập tức trợn tròn con mắt, nhìn thấy bên trong mảnh mây đen trên kia, có một bóng người mơ hồ đang hiên ngang đứng thẳng.
Người nọ thân cao bảy xích (hơn 2 mét), dù từ bên dưới chỉ có thể trông thấy hình dáng mơ hồ của dối phương, nhưng vẫn có thể nhận ra thân hình này vô cùng khôi ngô, hùng tráng.
"Trời…Sập xuống rồi sao?"
Làm cho người ta hết hồn chính là, ngay lúc ấy, bầu trời với không trung đầy mây mù, chợt rơi xuống bên dưới, hệt như cả thiên không đã đổ sập xuống, vì vị trí mà nó rơi xuống kia chính là một mảnh sơn trại đang ồn ào nâng cốc chúc mừng.
"Trốn mau!"
Có người phản ứng nhanh chóng, lập tức liều mạng chạy trốn, nhưng đáng tiếc, bọn họ căn bản là không có chỗ nào để trốn đi.
"Ầm vang!"
Mây đen kết thành mảng lớn, hung hăng nghiền áp xuống, cả tòa sơn trại đều kịch liệt chấn động, phòng ốc, kiến trúc ầm ầm sụp đổ, tựa như đám mây nọ có trọng lượng vạn quân, đập cho một đám sơn phỉ biến thành bánh thịt, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra.
Tiện đà, đám mây đen kia lại nhúc nhích một hồi, hút toàn bộ đám sơn phỉ vừa bị đập chết kia vào, cuộn tròn, áp súc thành từng viên cầu huyết hồng nho nhỏ.
Trong mây đen, bóng người khôi ngô kia vừa vẫy tay một cái, những viên cầu huyết hồng kia được áp súc từ máu thịt của mấy trăm người, nhanh chóng rơi vào trong tay gã.
Gã mở ra cái miệng rộng, ném toàn bộ chúng vào trong miệng, ừng ực một tiếng, đã chui vào trong bụng.
Đến lúc này, đám mây đen thoáng tản ra, để lộ chân thân của bóng người khôi ngô nọ.
Đây là một tráng hán thô kệch hơn ba mươi tuổi, mái tóc bay tán loạn, ăn mặc rách nát, lôi thôi lếch thếch, giống hệt một con dã thú ăn tươi nuốt sống.
"Khó ăn quá... Coi như làm món ăn khai vị, chút điểm tâm nhỏ đi, bây giờ lại nhìn xem tông môn võ giả nào may mắn như vậy, có thể được bổn tọa nhìn trúng." Tráng hán khôi ngô liếm liếm môi, khóe miệng khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong tà dị.
Trong lúc tráng hán khôi ngô này đang suy nghĩ nên đi tới đâu chén một bữa no nê, thì đột nhiên, con ngươi trong mắt gã thoáng co rút lại.
Gã đứng từ trên cao nhìn xuống, hình như có chút cảm giác, nhanh chóng trông thấy một đôi mắt đang gắt gao theo dõi mình ở trong một rừng cây cách đó không xa.
Đó là đôi mắt của một người mặc hắc bào.
Hô!
Tráng hán khôi ngô không chút do dự, cả người lập tức từ giữa tầng mây, rớt xuống trong cánh rừng bên dưới.
Khi đối mặt với người mặc hắc bào kia, tráng hán khôi ngô còn đáng sợ hơn yêu ma này lại như gặp được quân chủ, ma vương, chỉ thấy gã lập tức quỳ một gối xuống đất, có chút kích động, lại có chút sợ hãi, thốt lên: "Thuộc hạ tham kiến hội chủ đại nhân!"
Người mặc hắc bào kia vẫn lặng lẽ đứng yên tại chỗ, nhưng lại lộ ra quỷ dị vô cùng. Đúng là gã đang mặc hắc bào, nhưng trên thực tế, toàn bộ phần thân thể bên trong bộ hắc bào kia lại được khí vụ nhồi đầy, tựa như bản thân gã vốn không có thực thể vậy.
Bên cạnh đó, thứ đáng chú ý nhất phía trên gương mặt, chính là một đôi con ngươi màu vàng nhạt u lãnh, làm tóc gáy người ta dựng thẳng đứng lên.
Bất cứ ai thoáng bắt gặp đôi con ngươi này cũng có cảm giác bản thân đang đối mặt với kẻ săn mồi cao cấp!
"Bắc Ảnh Cuồng, vài chục năm đi qua, xem ra ngươi đã tiến bộ không nhỏ." Giọng nói của người mặc hắc bào này trực tiếp vang vọng bên tai tráng hán khôi ngô kia.
Tráng hán khôi ngô tên Bắc Ảnh Cuồng vội vàng nói: "Đều nhờ hội chủ dốc lòng bồi dưỡng, thuộc hạ mới có thành tựu hôm nay!"
Người mặc hắc bào thoáng gật đầu vừa lòng với thái độ khiêm tốn, cung kính của Bắc Ảnh Cuồng.
"Hội chủ... Tự mình tới tìm ta, tất phải có chuyện quan trọng cần phân phó!" Bắc Ảnh Cuồng lại yên tĩnh chờ đợi.
Gã hiểu rất rõ, một khi hội chủ đại nhân hiện thân, tất phải có chuyện quan trọng!
Người mặc hắc bào bình tĩnh nói: "Ta muốn ngươi ra tay đối phó một người."
Bắc Ảnh Cuồng nghe vậy, lập tức thả lỏng. Gã nhếch miệng cười: "Xin hội chủ cứ phân phó! Chỉ cần dưới Võ Thánh, bất cứ là ai, ta đều có thể đưa đầu hắn tới trước mặt hội chủ!"
"Ta không bảo ngươi đi giết người, mà muốn ngươi bắt sống hắn." Người mặc hắc bào nói.
"Bắt sống? Người này là ai vậy?" Bắc Ảnh Cuồng nghi hoặc hỏi.
Phải biết rằng, thân phận, địa vị của người mặc hắc bào trước mắt này đã đạt đến cảnh giới siêu phàm thoát tục, nhưng hiện giờ, đối phương lại tự mình tới tìm gã, chỉ vì bắt sống một người nào đó thôi sao? Nhưng tựa như việc này khá là quan trọng.
"Hắn tên Đao Vô Phong. Bàng Thắng Vũ đã bị hắn bắt đi, hiện giờ đang nằm trong tay Hạ Viêm gia tộc, ta cần ngươi bắt được Đao Vô Phong này, rồi dùng hắn làm con tin, đến trao đổi Bàng Thắng Vũ. Đao Vô Phong này chính là khách khanh trưởng lão của Hạ Viêm gia tộc." Giọng nói của người mặc hắc bào kia không chút gợn sóng, nhưng nội dung câu nói của đối phương lại khiến Bắc Ảnh Cuồng khẽ giật mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận