Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 1111 - Có Đôi Khi Lòng Tham Không Đáy Mới Là Mầm Tai Hoạ Lớn Nhất!

Tô Trường Không đã nhận ra sự xuất hiện của ba người này từ trước, nhưng đối mặt với Thạch Kinh Thiên, hắn không rảnh để quan tâm đến mấy người này, mà sau khi Thạch Kinh Thiên bị chém giết, ba người bọn họ cũng bước đến đây.
"Các ngươi là ai?" Tô Trường Không bình tĩnh hỏi.
Tuy hắn cất giọng khá bình tĩnh, nhưng Mặc Dương Thanh, Mặc Dương Lam lại có cảm giác tóc gáy dựng thẳng đứng lên, toàn bộ tinh thần đều rơi vào trạng thái đề phòng.
Cũng không trách được bọn họ, ngay vừa rồi, cả ba người đều được tận mắt nhìn thấy, rõ ràng Thạch Kinh Thiên đáng sợ như thế cũng bị Tô Trường Không chém giết tại chỗ, nghĩa là nếu Tô Trường Không muốn giết bọn họ, cũng chẳng mấy khó khăn.
Mặc Dương Sinh lại chắp tay nói: "Tại hạ Mặc Dương Sinh, ra mắt Đao huynh."
"Mặc Dương Sinh? Đệ đệ của quốc chủ Hoàng Thiên quốc?" Tô Trường Không nghe được cái tên này, lập tức phán đoán ra thân phận của đối phương.
Ở bên trong Nhân tộc cửu quốc, cường giả Nhập Thánh cũng chỉ có một nhóm người như vậy, Mặc Dương Sinh này chính là một trong số đó.
Bản thân ông ta là cường giả Nhập Thánh mà hầu như mọi người đều biết của thượng tam quốc Hoàng Thiên quốc, thực lực không dưới Hạ Viêm Long, bọn họ đều là những tồn tại đã sớm Nhập Thánh từ trước khi thủy triều linh khí ập đến, danh khắp thiên hạ.
Mà đối diện với Tô Trường Không, Mặc Dương Sinh cũng không hề tự đại, trực tiếp xưng hô hắn là huynh đài.
Kỳ thực chuyện này cũng rất bình thường, tại một thế giới thực lực vi tôn thế này, bởi vì thực lực của Tô Trường Không đủ mạnh, Mặc Dương Sinh mới có thể đối đãi ngang hàng.
"Hoá ra là Mặc Dương đại nhân." Tô Trường Không khẽ gật đầu, hắn hiểu đạo lý ‘đưa tay không đánh khuôn mặt người tươi cười’.
Mặc Dương Sinh nhìn thoáng qua thi thể Thạch Kinh Thiên, mới mở miệng nói: "Đao huynh, tuy Hoàng Thạch động thiên này là vật vô chủ, nhưng nói gì thì nói nó cũng nằm trong lãnh thổ Hoàng Thiên quốc chúng ta. Hiện tại, ngươi đã giết Thạch Kinh Thiên, thì đương nhiên toàn bộ chiến lợi phẩm trên người hắn sẽ thuộc về ngươi, nhưng bản thân Hoàng Thạch động thiên này lại hữu dụng với Hoàng Thiên quốc chúng ta, hy vọng Đao huynh đừng làm tổn hại nó."
Nếu là trước kia, ba người Mặc Dương Sinh còn ôm kỳ vọng thu được bảo vật bên trong Hoàng Thạch động thiên, nhưng từ sau khi được chứng kiến một màn Tô Trường Không chém giết Thạch Kinh Thiên kia, trong lòng Mặc Dương Sinh lại vô cùng kiêng kị, trực tiếp dập tắt hoàn toàn ý định ban đầu.
Suy cho cùng, là địch với cao thủ bậc này, đúng là lựa chọn không khôn ngoan.
Bởi vậy dù Mặc Dương Sinh vừa mở miệng đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nhưng lại dùng lời lẽ rất khéo léo biểu đại suy nghĩ của mình, Tô Trường Không có thể mang theo bảo vật khác rời đi, nhưng Hoàng Thạch động thiên này lại thuộc về Hoàng Thiên quốc bọn họ.
Đối với Hoàng Thiên quốc, bản thân một cái động thiên ẩn chứa linh khí sung túc cũng có giá trị thật lớn.
"Đao tiên sinh, phần lớn bảo vật cũng như món bảo vật có giá trị lớn nhất bên trong Hoàng Thạch động thiên này, chính là hai viên Thần Chủng do Hoàng Thạch lão tổ lưu lại, chúng nó đều ở trên người Thạch Kinh Thiên..." Mà Lý Tùng lại yên lặng truyền âm cho Tô Trường Không.
Từ mấy ngày trước, Thạch Kinh Thiên đã cùng ông ấy bước vào Hoàng Thạch động thiên này rồi. Hiển nhiên dọc theo đường đi, Thạch Kinh Thiên vẫn luôn cướp đoạt không ngừng, toàn bộ linh thảo linh dược, võ công điển tịch, đều rơi vào bên trong bảo vật trữ vật của gã.
Chờ tới khi bước đến khu vực trung tâm của Hoàng Thạch động thiên này, gã lại dựa vào thần thông Họa Giả Vi Chân của Lý Tùng, để dễ dàng chiếm được hai viên Thần Chủng mà Hoàng Thạch lão tổ lưu lại.
Trên thực tế, Hoàng Thạch động thiên đã bị Thạch Kinh Thiên càn quét qua một lần, những thứ còn lưu lại cũng chẳng mấy giá trị.
Tô Trường Không biết những lời Lý Tùng nói đều là sự thật.
Dọc theo đoạn đường hắn đi tới này, đúng là có thu hoạch, nhưng không nhiều, chính vì gần như cả động thiên đều đã bị Thạch Kinh Thiên cướp đoạt một lần rồi.
Mà đạt được chiến lợi phẩm của Thạch Kinh Thiên, chẳng khác nào đã đạt được hơn phân nửa chỗ tốt bên trong Hoàng Thạch động thiên.
Đúng là bản thân Hoàng Thạch động thiên cũng có giá trị, nhưng đối với Tô Trường Không, nó lại không có tác dụng gì, nếu là trước kia, hắn còn có thể luyện hóa linh khí trong linh mạch đến cô đọng Tiên Thiên chi khí, thì hiện giờ lại chẳng cần phải làm như vậy.
Mà ra tay với cường giả Nhập Thánh của Hoàng thất Hoàng Thiên quốc ngay tại địa bàn của Hoàng Thiên quốc, tuyệt đối là hành vi không lý trí.
Lại nói, hai người khác trong đám người kia cũng không vấn đề gì, xem khí tức hẳn là võ giả luyện hóa Thần Chủng vừa Nhập Thánh, hắn tiện tay cũng có thể giết được.
Nhưng Mặc Dương Sinh kia lại khác, ít nhất ông ta cũng sớm bước vào tiêu chuẩn nhị trọng thiên trở lên rồi, còn có thể mạnh hơn Thạch Kinh Thiên rất nhiều.
Một khi ra tay, thắng bại khó liệu.
Trước mắt, hai viên Thần Chủng do Hoàng Thạch lão tổ lưu lại, cộng thêm bản thân Thạch Kinh Thiên cũng có hai viên Thần Chủng, vậy là ít nhất trong số chiến lợi phẩm của hắn cũng có bốn viên Thần Chủng rồi.
Thu hoạch quá lớn, vượt qua những gì người bình thường có thể tưởng tượng nổi.
Có được chúng, đã đủ rồi.
Hơn nữa, Tô Trường Không cũng biết có đôi khi lòng tham không đáy không biết thế nào là đủ mới là mầm tai hoạ lớn nhất!
Đến đây, hắn cũng không nhiều lời vô nghĩa, nói thẳng luôn: "Nếu Hoàng Thạch động thiên này đã nằm trên lãnh thổ của Hoàng Thiên quốc, Đao mỗ cũng không mang nó đi, tự nhiên nó sẽ thuộc về Hoàng Thiên quốc. Đao mỗ không quấy rầy, rời khỏi trước đây."
Thấy Tô Trường Không không có ý định tiếp tục mưu đồ chỗ tốt khác bên trong Hoàng Thạch động thiên, Mặc Dương Sinh cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nếu ông ta đã cất công đến đây, đương nhiên không thể tay không ra về, có thể giải quyết hòa bình là tốt nhất.
Ông ta cũng không muốn xung đột với Tô Trường Không, dù có vẻ như hắn mới Nhập Thánh không bao lâu, nhưng ông ta lại chính mắt nhìn thấy Tô Trường Không chém giết Thạch Kinh Thiên, trong lòng cũng hiểu thực lực của đối phương sâu không lường được!
Tô Trường Không lập tức thu thi thể Thạch Kinh Thiên vào trong túi, chuẩn bị chờ đến lúc trở về sẽ từ từ xử lý.
"Lý gia chủ, chúng ta đi thôi." Tô Trường Không gọi Lý Tùng một tiếng.
"Ừm... Ừm." Lý Tùng liên tục gật đầu, hiện giờ trong đầu ông ấy chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là mau chóng rời khỏi mảnh đất thị phi này.
Vậy là hai người Tô Trường Không và Lý Tùng xoay người, nhanh chóng rời khỏi Hoàng Thạch động thiên.
Mặc Dương Thanh, Mặc Dương Lam nhìn theo bóng dáng hai người Tô Trường Không biến mất ở phương xa, mới thở ra một hơi dài.
Mặc Dương Lam vẫn còn sợ hãi nói: "Đao Vô Phong này... quá khủng bố, hắn thật sự vừa mới Nhập Thánh thôi sao? Rõ ràng Thạch Kinh Thiên kia chính là Võ Thánh chuyển thế, còn luyện hóa Thần Chủng, nhưng vẫn chết trên tay hắn..."
Lúc trước, Mặc Dương Lam, Mặc Dương Thanh còn cho rằng Hoàng Thạch động thiên này nằm trên lãnh thổ Hoàng Thiên quốc, thì tất cả bảo vật trong đó cũng nên thuộc về Hoàng Thiên quốc bọn họ.
Nhưng từ sau khi được chứng kiến sự đáng sợ của Tô Trường Không, bọn họ lại không dám đề cập tới chuyện ấy nữa, sợ Tô Trường Không một lời không hợp liền ra tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận