Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 293 - Quét Ngang Võ Giả Cùng Cấp! Uông Thiên Nguyên Đã Chết!

Trong mắt đối phương vẫn còn lưu lại một tia không cam lòng và quá đỗi kinh ngạc, tựa như không thể hiểu được vì sao một võ giả có tiễn thuật cao minh nhường này, trên phương diện đao pháp lại cách biệt cả một thứ nguyên như vậy?
Dù cùng là Khí Huyết tam biến, về phương diện thể phách tương đương với nhau nhưng kinh nghiệm thực chiến, trình độ nắm giữ võ công thâm ảo, đều là nhân tố để quyết định chiến lực cao thấp.
Tô Trường Không đã dung nhập Bạt Đao Thức và tinh túy của chiêu thức Cự Kình Xạ Tức, khiên cho một chiêu này có thể phát huy lực ra sát thương đến mức tận cùng, thậm chí Trảm Thiết Đao Pháp của hắn còn đạt tới bát cảnh…
Có thể nói, thực lực của hắn đáng sợ vô cùng!
Gần như có thể đạt tới trình độ quét ngang võ giả cùng cấp!
"Dưới Khí Huyết tam biến khó có thể kháng trụ một đao của ta!" Trong lòng Tô Trường Không cũng thầm vừa lòng về tiến bộ mấy ngày qua.
Đặc điểm đao pháp của hắn là một kích phải giết, cũng có nghĩa là nếu địch nhân không đối phó được một đao của hắn, chỉ có chết.
Tô Trường Không mang theo hai thanh đao, một thanh tích tụ đao khí, không dễ xuất ra khỏi vỏ, một thanh còn lại dùng cho chiến đấu bình thường!
"Đê tiện!" Mà ngay lúc Tô Trường Không chém chết Hứa Gia Thạch, đột nhiên từ xa xa truyền đến một tiếng gầm gừ đầy phẫn nộ!
Là chiến cuộc giữa Tư Không Chiến và Uông Thiên Nguyên đã xảy ra biến hóa thật lớn.
"Đùng!"
Hai phương đều kích phát lực lượng khí huyết, khói báo động cuồn cuộn bốc lên, chiến đấu đang vô cùng kịch liệt bỗng nhiên từ trong không khí, lại truyền ra một tiếng gầm gừ tựa phong lôi. âm thanh chưa đến, một mũi tên quấn quanh phong lôi với vận tốc còn nhanh hơn âm thanh đã bắn nhanh đến!
Đúng là Tư Không Hoàng nấp ở xa xa rình rập, tìm kiếm thời cơ.
"Đang! !"
Uông Thiên Nguyên đã nhận ra uy hiếp trí mạng, loan đao màu máu trong tay chém mạnh xuống, lập tức chém trúng mũi tên đang bắn nhanh tới, phát ra âm thanh sắt thép va chạm thật lớn, cứng rắn chém cho mũi tên súc thế đã lâu này phải nổ tung ra, gãy lìa.
Nhưng tương ứng với đó, một cánh tay của Uông Thiên Nguyên cũng bị chấn cho run lên.
Một mũi tên súc thế đã lâu của Tư Không Hoàng cực kỳ đáng sợ!
"Xuy!"
Mà Tư Không Chiến cũng không buông tha cho cơ hội tốt này. Nương theo biến cố ấy, hắn lao tới, giành thế chủ động công kích, Cứ Xỉ đao thật lớn mãnh liệt bổ thẳng xuống, tựa như một con cá mập há mồm cắn tới.
Dù Uông Thiên Nguyên đã cố hết sức để né tránh nhưng một cánh tay cầm đao vẫn bị gọt mất một đoạn bả vai.
"Tiểu nhân đê tiện!" Uông Thiên Nguyên đau đến mức mồ hôi lạnh nhỏ giọt trên trán, lập tức trợn mắt trừng trừng tức giận mắng chửi.
Vốn dĩ Uông Thiên Nguyên đang chiến đấu cùng Tư Không Chiến nhưng Tư Không Hoàng từ xa xa phóng tới một mũi tên, khiến cán cân thắng bại nghiêng hẳn về một phía, Tư Không Chiến còn nhân cơ hội ấy, chém một đao xuống cánh tay hắn. Thắng bại đã định!
Chuyện này khiến Uông Thiên Nguyên cực kỳ cuồng nộ, không cam lòng.
Trong lòng hắn vẫn cho rằng, khi chiến đấu sinh tử cùng Tư Không Chiến, tỷ lệ chiến thắng của hắn cao hơn đối phương nhiều!
Nhưng Tư Không Chiến lại cười lạnh một tiếng: "Đây là chiến tranh ngươi chết ta sống! Không phải cá nhân luận bàn!"
Tư Không Chiến cũng không có ý định phân ra thắng bại cùng Uông Thiên Nguyên trong một trận chiến đơn độc. Bởi vì cuộc chiến này càng lâu, bên ta sẽ có càng nhiều người chết. Bởi vậy, hắn mới dặn dò Tư Không Hoàng chọn thời cơ âm thầm ra tay, hợp lực lại đánh chết Uông Thiên Nguyên.
Đây mới là lựa chọn tốt nhất nhằm giảm bớt tổn thất cho phe mình!
Dù sau biến cố ấy, Uông Thiên Nguyên vẫn gắng sức chống cự nhưng kẻ này đã mất đi một cánh tay, cũng tương đương với mất đi hơn phân nửa chiến lực.
Cuối cùng, mấy hiệp tiếp theo, Uông Thiên Nguyên đã bị Tư Không Chiến một đao chém đầu.
"Uông Thiên Nguyên đã chết!" Tư Không Chiến cầm theo cái đầu chết không nhắm mắt của Uông Thiên Nguyên, rống lớn.
"Đoàn trưởng. . . Đã chết?"
Mà sau khi đám hải khấu còn lại biết tin Uông Thiên Nguyên đã chết, sắc mặt tất cả lập tức đại biến, trong mắt nhiều thêm một tia tuyệt vọng!
Có thể hiểu chuyện này đã đả kích tới sĩ khí của bọn họ nhiều như thế nào!
"Thiếu bang chủ đã giết kẻ cầm đầu!"
"Giết! Giết sạch bọn chúng! Một cái đầu trị giá một trăm lượng bạc!"
Sau khi những võ giả Cự Kình bang còn lại biết được tin tức này, ai nấy đều hưng phấn tới hai mắt đỏ lên, nhiệt huyết dâng trào, sĩ khí như hồng, càng thêm hăng hái giết chóc đám hải khấu.
Lại nói, mỗi khi bọn họ chém chết một tên hải khấu, đều có chân kim bạc trắng làm phần thưởng mà.
Vốn dĩ nhân số của Cự Kình bang chiếm ưu thế, đám hải khấu này chỉ dựa vào một chút dũng mãnh còn có thể chống đỡ trong khoảng thời gian ngắn. Nhưng tới lúc này, khi sĩ khí hỏng mất, toàn bộ hải khấu đã hoàn toàn nghiêng về một phía giết hại.
"A!" Tiếng kêu thê lương thảm thiết không ngừng vang lên bên tai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận