Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 487 - Đi! Chia Nhau Rời Đi!

"Ngươi…loại nghiệp chướng chuyên đi theo bàng môn tà đạo, dựa vào làm chó cho tà giáo này, cũng xứng làm càn ở trước mặt ta!"
Kim Bất Hoán mặc màu vàng giáp trụ kia, hùng vỹ như thiên thần, chẳng hề sợ hãi một quyền với khí thế hung hãn của Úy Trì Ngạo đang lao đến, ngược lại còn không né không tránh. Khí huyết lập tức thiêu đốt sôi trào, đã bùng nổ đến mức tận cùng, lập tức diễn sinh dị tượng, cũng hóa thành một chiếc Hồng Lô nóng cháy lơ lửng trên đỉnh đầu. Quyền phải trên tay Kim Bất Hoán trực tiếp tuôn ra kim quang mãnh liệt, quyết tâm ngạnh kháng chính diện.
"Ầm vang!"
Hai đại cường giả cảnh giới Khí Huyết Hồng Lô, chính diện va chạm lẫn nhau, giống như hai viên vẫn thạch ầm ầm đụng độ.
Trong tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, hoa cỏ, cây cối trong phạm vi mấy trượng xung quanh đều ầm ầm gẫy đổ, hoặc bị ném văng đi.
Mà có mấy võ giả ở khá gần nơi này, lập tức bị dư chấn quẳng ra ngoài.
"Đăng đăng đăng!"
Uất Trì Ngạo bị một quyền này chấn cho trực tiếp lui về phía sau ba bước, bị Kim Bất Hoán đè ép một đầu.
"Móa nó! Mượn máu của ngươi đến tế điện bảo bối!” Trên mặt Uất Trì Ngạo hiện lên một mảnh ửng hồng. Gã nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức rút ra một thanh trường đao toàn thân màu đỏ sậm có hoa văn yêu dị quấn quanh, từ bên hông.
Thứ này đúng là Yêu Khốc đao.
Yêu Khốc đao vừa ra khỏi vỏ, hoa văn phía trên Yêu Khốc đao đỏ sậm ấy lập tức quấn quanh cánh tay Uất Trì Ngạo, trực tiếp ục ục muốn hút máu tươi của gã. Lúc này Uất Trì Ngạo lại không hề chống cự, tùy ý để Yêu Khốc đao hút no, khiến toàn thân nó đều bị nhuộm đẫm thành màu huyết hồng!
"Ô ô ô!" Trong không khí bốn phía mơ hồ có tiếng khóc quỷ dị, âm thanh nức nở vang lên.
"Yêu binh?" Sắc mặt Kim Bất Hoán khẽ biến, trở nên ngưng trọng.
Gã vốn là một trong số những võ giả có chiến lực đứng đầu Đại Phong châu thành, lại có kiến thức rộng rãi, cho nên chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra thanh đao trước mặt chính là yêu binh đã dung nhập Yêu Ma Tinh Hạch rèn ra!
"Giết!"
Uất Trì Ngạo cầm Yêu Khốc đao trong tay, chém ra một đao, tiếng kêu khóc nhiếp nhân tâm phách cũng tuôn theo. Ánh đao huyết sắc dài cả trượng, thanh thế kinh người lao tới.
"Tằng!"
Kim Bất Hoán không dám sơ suất, cũng rút một thanh trường kiếm bên hông ra khỏi vỏ, rót vào chân khí, phong mang trên mũi kiếm lập tức bùng lên, nghênh đón một đao kinh người từ phía Uất Trì Ngạo chém tới.
Trong hai đại cường giả cảnh giới Khí Huyết Hồng Lô, thì Kim Bất Hoán, một trong bốn đại thống lĩnh của Đại Phong thiết kỵ có tu vi cao hơn Uất Trì Ngạo một bậc, nhưng Uất Trì Ngạo lại cầm Yêu Khốc đao trong tay, khiến cho cuộc chiến giữa hai người này trở nên khó đoán!
"Đi! Chia nhau rời đi!"
Trong thời gian ngắn, hai đại cường giả giao chiến khó mà phân ra thắng bại, nhưng lúc này không một ai có thừa tâm tư mà đi chú ý tới bọn họ. Mã Hồng và đám cường giả phản quân đều tổ chức cho thủ hạ phân tán ra rồi chạy trốn về bốn phía.
Từ xa xa đã có tiếng móng sắt đập xuống đất vang lên, là đám kỵ binh theo sát Kim Bất Hoán xông đến!
Tô Trường Không chú ý tới một tên cao thủ nằm trong số đám binh sĩ đi theo Kim Bất Hoán đến đây, người này xuyên thấu qua đám người rối loạn, hai mắt cứ một mực gắt gao tập trung vào hắn.
Đó là một nam nhân mặc ngân giáp, trên giáp trụ có tinh văn màu trắng lấp lánh, hiển nhiên thân phận địa vị ở trong Đại Phong thiết kỵ trung tuyệt đối không thấp, chỉ là trên mặt người này đội mũ giáp, không thấy rõ tướng mạo.
Tô Trường Không thu hồi ánh mắt, không thèm đếm xỉa tới đối phương. Hắn trực tiếp trà trộn vào trong đội ngũ phía sau Mã Hồng, nhanh chóng lao về phía Tây Bắc, đồng thời từ trong vòng vây, nhanh chóng lấy ra một chiếc mặt nạ kim loại màu bạc, cúi đầu đeo nó lên mặt mình.
Gần như có thể xác định chắc chắn rằng qua một hồi nữa, hắn sẽ phải tự mình động thủ, coi như điệu thấp che giấu tung tích trước đi!
Chiếc mặt nạ này được hắn dùng kim loại ở trong doanh địa phản quân, tạo nên.
Đội ngũ đi theo Mã Hồng chạy trốn, có chừng mấy trăm người.
Nhưng cả đám vừa lao khỏi núi hoang, đã chạm mặt với một đội ngũ kỵ binh không dưới hai ba nghìn người, đang phóng ngựa xông thẳng đến. Tất cả nhóm kỵ binh đều mặc giáp trụ màu đen, cưỡi con ngựa cao to, trên đầu chiến mã đều đội mũ giáp bằng kim loại.
“Giết! Giết ra ngoài!" Trên mặt Mã Hồng hiện lên vẻ hung ác, gã giơ một cây búa lớn lên, rống giận một tiếng, sau đó dứt khoát dẫn theo mấy trăm võ giả phản quân, cứng rắn lao lên phá vây.
"Giết!" Trong mắt tất cả đám võ giả còn lại, đều phủ đầy tơ máu.
Thật rõ ràng, lúc trước những phản quân bọn họ từng tập kích Đại Phong thiết kỵ, hiện giờ nếu bị Đại Phong châu thành bắt được, chỉ có một con đường chết, một khi đã như vậy, cứ dứt khoát liều mạng giết khỏi trùng vây, mới có một đường sinh cơ!
"Chém chết bọn chúng! Không chừa lại một kẻ nào!” Cũng có tướng lĩnh trong đội ngũ kỵ binh kia phát ra mệnh lệnh, lời nói đằng đằng sát khí.
Song phương vượt qua khoảng cách không dài kia, va chạm cùng nhau, lập tức người ngã ngựa đổ.
"Xuy!"
Một võ giả phản quân vừa lật mình té trên mặt đất, đã bị một kỵ binh cầm trường thương trong tay xỏ xuyên qua ngực, sau đó lại bị móng sắt của chiến mã dẫm qua thân thể, đứt xương nứt gân, nội tạng vỡ vụn!
Mà cường giả phản quân Mã Hồng kia, cũng không phải nhân vật bình thường. Đại phủ trong tay gã quét ngang, vẽ nên một đường cong hình nửa vòng tròn, mang theo một luồng gió lớn. Có mấy kỵ binh nằm trong phạm vi hơn một trượng phía trước gã, không kịp né tránh, lập tức dính đòn. Cùng với tiếng ngựa hí vang vang, cả người lẫn ngựa đều bị ném văng ra, máu tươi phun mạnh!
"Giết ra ngoài!"
Mã Hồng đỏ ửng con mắt, hắn là chính là cường giả thủ hạ của Uất Trì Ngạo, đã đạt đến cảnh giới Khí Huyết Trường Long. Lúc này lại không màng sinh tử xung phong liều chết, uy thế không thể khinh thường.
Nhưng đám đông kỵ binh bốn phía cũng chú ý tới gã. Ngay lập tức, cả đám tựa như thủy triều vọt tới, tạo thành chiến trận, liên thông khí huyết, phát động xung phong, khiến cho toàn thân Mã Hồng như rơi vào vòng xoáy của cơn lũ sắt thép, chống cực trở nên cực kỳ miễn cưỡng.
Võ giả có thể gia nhập Đại Phong thiết kỵ đều là tinh anh, lại có chiến trận đặc thù, có thể liên thông khí huyết, cứ mười người làm một tổ, trăm người làm một đội, nhân số càng nhiều, bộc phát ra chiến lực lại càng khủng bố!
Lúc trước Tô Trường Không từng bị Bùi Thần dẫn quân vây quanh, hắn có thể thoải mái thoát ra ngoài đều dựa vào bắt sống Bùi Thần.
"Lần này người ít hơn nhiều, hơn nữa mục tiêu của bọn họ lại không chỉ có mình ta. Ta không cần giao chiến cùng bọn họ, thoát thân đi là được!" Tô Trường Không thầm nói.
Đám phản quân này đã bại lộ hành tung, bị Đại Phong thiết kỵ vây sát, nhưng đây lại là cơ hội vừa có thể rời đi, vừa có thể thoát thân của Tô Trường Không.
Ngũ Cầm Hí. Xuyên Lâm Lộc!
Chiếc mặt nạ kim loại màu bạc bóng láng trên mặt Tô Trường Không chợt lóe sáng, hắn cứng rắn xâm nhập vào khoảng khe hở giữa hai kỵ binh đang phóng ngựa bay nhanh tới, và lao qua khe hở này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận