Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 573 - Gặp Người Quen Cũ!

"Lấy tốc độ của ta, muốn từ Đại Phong châu đuổi tới Trung châu, chỉ cần cần ít nhất là ba tháng!"
Tô Trường Không ngồi yên trên xe ngựa, lôi kéo dây cương, vó ngựa của hắc mã cường tráng tung bay tán loạn, kéo xe ngựa chạy băng băng trên đường.
Tô Trường Không tính toán tốc độ một chút, bỗng có chút im lặng không biết nên nói gì.
Đường xá ở thời đại này vốn không được bằng phẳng như hiện đại, có đôi khi còn gặp phải đoạn đường yêu cầu trèo đèo lội suối, muốn vượt qua cần rất nhiều thời gian.
Lấy cước trình và sức chịu đựng của Tô Trường Không trước kia, hiển nhiên phải nhanh và lâu dài hơn bất cứ loại bảo mã nào, tương đương với thời gian đi đường sẽ được rút ngắn lại rất nhiều.
Nhưng lấy tình trạng thân thể của Tô Trường Không hiện tại, lại khó mà chống đỡ đi đường trong khoảng thời gian dài như vậy, chỉ có thể cưỡi ngựa hoặc ngồi xe ngựa, tương đương với kéo dài quãng thời gian này ra gấp nhiều lần.
Tuy con hắc mã do Bùi Dương đưa cho hắn, chính là lương câu ngàn dặm mới tìm được một nhưng tốc độ và sức bền của nó vẫn không thể so sánh với võ giả Khí Huyết cảnh.
Cũng may, hiện giờ Tô Trường Không có rất nhiều thời gian, cũng không nóng nảy, gấp gáp, coi như hắn đi ven đường ngắm phong cảnh, lữ hành một phen, cũng không tệ.
Không thể nghi ngờ rằng, quá trình đi đường vô cùng buồn tẻ. Mỗi lúc ngẫu nhiên gặp được đoạn đường xóc nảy, Tô Trường Không chỉ có thể xuống xe, phụ giúp xe ngựa đi về phía trước, chưa kể cách mỗi một đoạn thời gian, hắc mã lại cần nghỉ ngơi, ăn cơm, bổ sung thể lực.
Cứ như vậy, một mình Tô Trường Không đi về phía trước, không ai nói chuyện cùng hắn. Nhưng trên thực tế, bản thân Tô Trường Không lại khá thích loại bầu không khí im lặng này, ngẫu nhiên hắn cũng sẽ dừng lại, nghỉ tạm ở một tiểu trấn ven đường.
Một đường vừa đi vừa ngừng, trong quá trình cũng gặp được phải vài lần cướp đường kiếp phỉ, về phần kết cục của bọn họ, không hỏi tự biết.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, loại lạnh lẽo trong không khí đã hoàn toàn biến mất, đông đi xuân đến, trong nháy mắt đã là ba tháng sau.
"Sắp rồi, chỉ cần xuyên qua Bạch Long đạo phía trước, chính là địa giới Trung châu!"
Xe ngựa ngừng ở ven đường, Tô Trường Không lấy một chút cỏ non tới, con hắc mã kia chẳng hề từ chối bất cứ loại cỏ nào, lập tức vui đầu thưởng thức, Tô Trường Không ăn một miếng thịt khô, thuận tiện kiểm tra bản đồ.
Trải qua ba tháng chạy đi, rốt cục hắn cũng sắp đến địa giới Trung châu, nhiều nhất chỉ có mười ngày lộ trình nữa!
Sau khi đến Trung châu, tạm thời Tô Trường Không cũng chưa có tính toán gì khác, hắn chuẩn bị tới một tòa thành thị gần đây, tìm chỗ đặt chân trước, sau đó lại chậm rãi tìm kiếm phương pháp tái tạo, nối liền kinh mạch, chỉ cần hao phí chút thời gian, tinh lực, kiểu gì cũng có thu hoạch!
"Tiếp tục chạy đi thôi!" Tô Trường Không ăn cơm xong, lập tức lên xe, điều khiển hắc mã tiếp tục chạy đi.
Rất nhanh sắc trời đã ảm đạm xuống, hắc mã cũng lộ ra dáng vẻ mỏi mệt rõ ràng.
"Phía trước có cái tiểu trấn, cứ tới đó nghỉ ngơi một đêm, chờ hừng đông lại tiếp tục chạy đi." Thấy vậy, Tô Trường Không cũng ngáp một cái, âm thầm quyết định.
Trải qua quãng thời gian liên tục chạy đường dài như vậy, hiện giờ thân thể hắn cũng cảm thấy mỏi mệt, cần nghỉ ngơi, Tô Trường Không còn nhớ trên bản đồ phía trước có cái tiểu trấn.
Quả nhiên, lại đi thêm một đoạn nữa, phía trước đã xuất hiện một tòa tiểu trấn.
Ngay lối vào tiểu trấn, có một tấm bảng hiệu dựng thẳng viết ba chữ Hắc Diệp trấn.
Tô Trường Không xuống ngựa, dắt hắc mã tiến vào bên trong tiểu trấn.
Hắc Diệp trấn này không lớn, nhưng có khách lữ hành lui tới tá túc, cũng coi như khá phồn hoa, Tô Trường Không đi thẳng một đường tới bên ngoài một nhà khách điếm ngay trung tâm Hắc Diệp trấn.
"Khách quan! Xin mời vào bên trong!" Bên trong khách điếm, lập tức có tiểu nhị nhiệt tình đi lên ngênh đón.
"Cho ngựa của ta ăn một chút cỏ." Tô Trường Không phân phó một câu.
"Vâng." Tiểu nhị khách điếm lập tức giúp Tô Trường Không dẫn hắc mã rời đi, còn hắn nhanh chóng tiến vào khách điếm, để chưởng quầy bố trí một gian phòng nghỉ lại.
Cơm nước xong, Tô Trường Không chuẩn bị rửa mặt một phen, rồi mới nghỉ ngơi, ngày mai lại tiếp tục chạy đi.
"Hả?" Nhưng ở bên trong khách điếm, Tô Trường Không lại có chút kinh ngạc, bởi vì hắn vừa gặp được một người khiến bản thân khá ngoài ý muốn!
Có một thanh niên tướng mạo thanh tú, mặc bố y mộc mạc đang ngồi ngay bên cạnh một cái bàn trong góc ở dưới lầu một, gã ngồi một mình, gọi hai đĩa đồ ăn sáng, đang cúi đầu, ăn cơm.
"Là Hoa Dật. . . đồ đệ của Hoa Thiện y sư." Tô Trường Không có cảm giác nhìn người này thật quen mắt, rất nhanh hắn đã nhớ tới đối phương là ai.
Trước kia, Hoa Thiện y sư từng tới Hắc Thiết sơn trang, chính lão là người đã dạy Ngũ Cầm Hí cho Tô Trường Không, tới sau này, Tô Trường Không có gặp được Hoa Thiện y sư một lần ở Thải Tham trấn.
Lúc ấy, Hoa Thiện y sư đang cứu trợ bình dân gặp tai hoạ, nhưng không có tiền mua dược liệu, vì thế Tô Trường Không đã khẳng khái giúp lão một chút tiền bạc, còn đạt được một tấm dược phương Phí Huyết tán từ trên tay Hoa Thiện y sư.
Mà khi đó, Hoa Thiện y sư đã thu một đồ đệ. Đó là một thiếu niên nhỏ tuổi hơn Tô Trường Không, tên là Hoa Dật.
Hiện giờ mấy năm đi qua, tại một tiểu trấn rất gần Trung châu, Tô Trường Không lại gặp được Hoa Dật này!
Mấy năm nay, Tô Trường Không đã trải qua rất nhiều, thực lòng hắn cũng không nghĩ tới chuyện, mình lại có thể gặp được người từng quen biết ở Thanh Thủy thành trước kia.
"Hoa Thiện y sư đâu?"
Nhưng khiến cho Tô Trường Không nghi hoặc chính là, hắn nhìn thấy Hoa Dật chỉ có một mình, Hoa Thiện y sư lại không biết tung tích.
Bên cạnh đó, Hoa Dật lại lộ ra chút suy sụp rõ ràng, khuôn mặt vô cùng tiều tụy, ngay cả lúc đang một mình ăn cơm, cũng thi thoảng dừng lại ngây người tự hỏi, dáng vẻ đầy tâm sự trong lòng.
Hoa Dật cơm nước xong, đã trực tiếp lên phòng thuộc lầu hai khách điếm, nghỉ ngơi rồi.
"Ta cũng trở về phòng nghỉ ngơi đi." Tô Trường Không thu hồi ánh mắt, đi trước lầu hai khách phòng, tắm rửa, nghỉ ngơi.
Tô Trường Không nằm ở trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi, hiện giờ hắn cũng không thể luyện võ, còn không bằng thoải mái ngủ một giấc.
Thời gian đi tới đêm khuya, cả tòa tiểu trấn đều chìm trong hắc ám, mà đột nhiên, Tô Trường Không mở mắt, thính giác nhạy bén của hắn vừa nghe được tiếng xôn xao rất nhỏ truyền đến từ phòng cách vách.
"Các ngươi. . . Ngô ngô. . ."
Một âm thanh mang theo kinh hãi vang lên, nhưng rất nhanh đã ngưng lại, dường như người nọ bị ai đó mạnh mẽ bịt kín miệng, chỉ phát ra tiếng giãy giụa rất nhỏ, chỉ chốc lát sau, ngay cả tiếng giãy giụa cũng biến mất, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
“Phòng bên cạnh. . . Là Hoa Dật?"
Tô Trường Không khẽ nhướng mày, hắn nghe được tiếng mở cửa tích tích tác tác, cùng với tiếng bước chân còn nhẹ hơn mèo. Hắn lập tức đứng dậy, thông qua cửa sổ, nhìn về phía con đường bên dưới, rồi nhanh chóng phát hiện ra hai nam tử mặc hắc y đang đi nhanh trên đường. Một người trong đó còn khiêng theo một cái bao màu đen, căn cứ theo vẻ ngoài, hẳn là bên trong có chứa một người.
Lời nhắn từ DG: Vài hôm nữa mình khỏi ốm sẽ up 5 chương nha... Hiện giờ 4 chương thoai
Bạn cần đăng nhập để bình luận