Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 771 - Thần Lộc Đạp Thiên Đồ!!!

Vô số kỳ trân dị thú đều nằm úp sấp dưới đất, ngũ thể đầu địa (tư thế quỳ gối, cúi rạp đầu xuống đất) thần phục, từng ngọn núi lớn đều run rẩy, từng gốc đại thụ đều bị đè sập, đổ rạp xuống… Tựa như hết thảy mọi thứ xung quanh đều cam tâm tình nguyện thần phục dưới uy nghiêm của Bạch Hổ!
"Con Bạch Hổ này nắm giữ thần thông có liên quan tới âm thanh sao? Và dường như cả thiên địa tự nhiên đều thần phục trước mặt nó!" Tô Trường Không nhìn con Bạch Hổ như Thần trước mặt, trong lòng không khỏi sợ hãi than.
Cự hổ nọ đầy vẻ uy nghiêm, mạnh mẽ, và điều hắn cần làm chính là rình coi bản nguyên cường đại của nó, sau đó dung nhập đặc điểm, thần vận của cự hổ này vào bên trong Hổ Hí của chính mình.
Tô Trường Không trực tiếp hội tụ linh khí sau lưng, hình thành hư ảnh một con cự hổ, tiếp đó lại bắt chước từng động tác của Bạch Hổ, cách thức hô hấp của nó khi ngủ, nhịp bước của nó khi di chuyển, tư thế của nó khi vồ mồi... Khiến cho hư ảnh cự hổ sau lưng hắn vốn có bộ lông màu nâu, lại từ từ chuyển thành trắng, tràn ngập linh khí và uy nghiêm!
Lúc trước, Tô Trường Không muốn tìm hiểu một bức Chân Thú đồ, cần tiêu hao ít nhất là hai, ba tháng thời gian, nhưng từ sau khi hắn đạt đến cảnh giới tam hoa tụ đỉnh, tuổi thọ tăng trưởng trên diện rộng, tiềm năng lại lần nữa lột xác, hiện giờ hắn muốn tìm hiểu một bức Chân Thú đồ, đã không cần dùng quá nhiều thời gian như vậy.
Có thể nói, những điểm huyền bí vô cùng khó lĩnh ngộ lúc trước, thì hiện giờ bỗng dưng lại có một loại cảm giác hiểu ra, sáng tỏ thông suốt!
Hắn hoàn toàn đắm chìm trong thứ cảm nhận tuyệt vời này, giống như mộng hồi vạn cổ, cảm nhận được thiên địa ở thời kỳ viễn cổ, được tận mắt chiêm ngưỡng những sinh linh chỉ tồn tại trong thần thoại truyền thuyết!


Ngũ Cầm Hí (thập cảnh Kinh Thế Hãi Tục 42%)…



Ngũ Cầm Hí (thập cảnh Kinh Thế Hãi Tục 43%)...

Ngũ Cầm Hí vốn đã đạt tới thập cảnh từ mấy năm trước, sau khi được Tô Trường Không cải tiến, sửa đổi, lại dung nhập thần vận của Chân Thú vào, đang không ngừng tiến bộ, phát triển, gần như mỗi ngày đều tăng thêm, tốc độ nhanh đến mức có thể thấy được bằng mắt thường, dần dần lột xác, biến hóa, rảo bước tiến lên một cảnh giới người bình thường khó có thể phỏng đoán được!
"Sau khi tiềm năng của ta lột xác thêm một lần nữa, quá trình tìm hiểu Chân Thú đồ này bị rút ngắn lại thật nhiều, phỏng chừng chỉ cần một tháng cũng có thể hoàn toàn hiểu thấu một bức Chân Thú đồ... Đương nhiên, cũng có một phần nguyên nhân do ta từng tìm hiểu hai tấm Chân Thú đồ lúc trước!"
Tốc độ tìm hiểu Chân Thú đồ của Tô Trường Không đã nhanh hơn lúc trước rất nhiều, và đạt được thành quả này không chỉ do hắn đã bước vào cảnh giới tam hoa tụ đỉnh, giá trị tiềm năng tăng cao, còn bởi vì nền tảng của hắn đã trở nên hùng hậu hơn nhiều, lại một lần nữa tìm hiểu đương nhiên sẽ là làm ít công to.
"Rống!"
Ở chỗ sâu trong Thủy Mặc sơn lâm thuộc Thư Hương động thiên, một tiếng hổ gầm chấn nhiếp linh hồn chợt vang vọng khắp núi rừng, khiến cho từng ngọn núi cao, từng gốc cây cối đều vặn vẹo, nổ tung, tựa như trong không khí có vô số quả bom vừa bị người ta đồng thời kíp nổ.
Cũng may dãy núi non, cây cối này đều không phải chân thật, sau khi bị phá hủy, sẽ biến thành mực nước, lại nhúc nhích và một lần nữa khôi phục lại hoàn hảo như lúc ban đầu.
Tới lúc này, bộ lông trên mình hư ảnh cự hổ sau lưng Tô Trường Không đã hoàn toàn lột xác biến thành màu trắng, thần tuấn phi phàm, tràn ngập một luồng khí tức bách thú chi vương, mắt hổ như điện, nhiếp nhân tâm phách!


Ngũ Cầm Hí (thập cảnh Kinh Thế Hãi Tục 60%)

"Chừng một tháng, ta đã hiểu được tấm Bạch Hổ Khiếu Sơn đồ này, cũng lĩnh ngộ ra chiêu thức có liên quan tới âm thanh ở bên trong, có thể phát ra sóng âm giết chết địch nhân từ cấp độ thân thể tới tinh thần, đặt tên nó là Bạch Hổ Khiếu Sát đi." Tô Trường Không vừa lòng gật đầu.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hổ Hí trong Ngũ Cầm Hí của hắn đã tiến thêm một bước, dung nhập thần vận của Chân Thú Bạch Hổ, lĩnh ngộ ra sát chiêu Bạch Hổ Khiếu Sát.
"Tiếp tục! Tìm hiểu tấm Thần Lộc Đạp Thiên đồ này!" Tô Trường Không lấy ra bức Chân Thú đồ thứ hai, bên trong vẽ một con Ngũ Sắc Thần Lộc.
Hô!
Hắn tập trung tinh thần ý niệm, cảm nhận thần vận bên trong. Ngay lập tức, trước mắt hắn hiện ra vùng đồng bằng vô biên vô hạn, có một con Ngũ Sắc Thần Lộc đang chạy băng băng giữa chốn núi non.
Hình thể Thần Lộc này cực kỳ mạnh mẽ, chỉ cần là nơi ý niệm của nó có thể đạt đến, sẽ dứt khoát tiến lên một bước. Nó có thể đạp lên núi sông, có thể xuyên qua vòm trời, kể cả khi đối mặt với Chân Thú hay địch nhân mạnh mẽ hơn mình, nó đều có thể bằng vào thứ thân pháp không thể tưởng tượng được kia mà thoải mái trêu chọc bọn họ.
"Tư thế của Ngũ Sắc Thần Lộc rất nhẹ nhàng, một khi nó chạy băng băng, cả đại địa lẫn không trung đều nằm dưới gót nó, ta phải dung nhập thần vận của nó vào bên trong Lộc Hí của ta. Nếu ta có được thân pháp bậc này, lại có một phần mười thần vận này, cũng đủ để tiến thối tự nhiên, dễ dàng đọ sức với bất cứ cường địch nào!" Trong lòng Tô Trường Không thầm hưng phấn.
Nếu hắn có thể học được thân pháp của Ngũ Sắc Thần Lộc này, kể cả khi đối mặt với cường địch như Đàm Du, hắn vẫn bảo đảm được an toàn của bản thân, muốn đi thì đi, muốn ở cứ ở, căn bản sẽ không chật vật như lúc trước.
Lại nói, thủ đoạn bảo mệnh càng thêm quan trọng hơn tiến công!
"Tô tiên sinh đang bế quan trong Thủy Mặc sơn lâm, tất cả không được tới quấy rầy hắn!" Trong quãng thời gian này, người của Lý gia, cũng có thể ngẫu nhiên nghe được động tĩnh truyền tới từ chỗ sâu trong Thư Hương động thiên, ai nấy đều biết Tô Trường Không đang bế quan ở đó nhưng không một ai dám tới gần bởi Lý Tùng đã truyền lệnh bất cứ ai cũng không được qua lại, quấy nhiễu quá trình tu hành của hắn.
Cũng trong quãng thời gian này, Tô Trường Không dựa vào tiềm năng, ngộ tính siêu phàm, cộng thêm Chân Thú đồ do Bạch Hành Chi lưu lại, đã biến bản thân trở thành một miếng bọt biển tham lam hấp thu tinh túy, khiến cho Ngũ Cầm Hí của hắn nhanh chóng tiến bộ, sinh ra một loại lột xác không dự đoán được.
Tô Trường Không đang yên tĩnh tu hành trong Thư Hương động thiên, còn ngoại giới lại rơi vào cơn phong ba bão táp.
Lúc ban đêm, bên trong một tòa thành thị, dưới ánh sáng phát ra từ ngọn đèn dầu, một nam tử tóc trắng tựa người vào vách lầu, an tĩnh thưởng thức hoa đăng sáng ngời, cảnh tượng náo nhiệt ngựa xe như nước ngoài cửa sổ.
Bên trong bóng mờ đằng sau lưng gã, có một lão giả mặc hắc bào vừa xuất hiện, nam tử tóc trắng cũng không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Tình huống như thế nào?"
Nam tử tóc trắng này không phải người khác, đúng là thành viên Đàm Du của trưởng lão hội Diệt Sinh hội, còn lão giả mặc hắc bào kia, đương nhiên là sứ giả Tề Tiến của Diệt Sinh hội.
Lão giả mặc hắc bào nghe vậy, trên mặt có một tia ngưng trọng nói: "Từ hơn nửa tháng trước, gia chủ Thạch Bất Phá của Thạch gia kia đã khởi hành tới Ngoan Thạch sơn, ta bám theo một hồi, sau khi tới gần Ngoan Thạch sơn, chợt cảm thấy trong lòng lo sợ bất an, nghi bên trong có nguy hiểm, không dám tiếp tục theo dõi nữa. Xem ra Thạch Bất Phá kia chuẩn bị tới Ngoan Thạch sơn cầu xin giúp đỡ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận