Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 193: Tiền Của Ta Đều Phải Dùng Mệnh Đổi Lấy…

Tôn Vận thấy Tô Trường Không đi đúng hướng như thế, lập tức mặt mày hớn hở, trực tiếp mở miệng nói.
Và không còn nghi ngờ gì nữa Tôn Vận trực tiếp dùng công phu sư tử ngoạm, há mồm một cái là một vạn lượng bạc trắng!
Tô Trường Không không thay đổi sắc mặt: "Ngươi đang nói đùa với Lý mỗ sao?"
Muốn học Luyện Đan Thuật cần phải chi tới một vạn lượng bạc trắng? Còn không bao gồm dạy dỗ hay chỉ giáo gì hết, chỉ cho mỗi một quyển sách mặc hắn tự mình đi học, vậy mà đòi tới một vạn lượng?
Tôn Vận vẫn giữ nguyên nụ cười như trước, vội vàng nói: "Nếu ngươi cảm thấy quá đắt ta có thể giảm giá một chút cho, 9000 lượng!"
Tô Trường Không không nói gì, Tôn Vận cắn răng tiếp tục: "8000 lượng! Sách này do chính tay gia gia của ta biên soạn, bao gồm mấy chục năm tâm huyết. Người ngoài muốn học còn chẳng có cơ hội liếc mắt nhìn một cái. Đây tuyệt đối là thứ có tiền cũng không mua được!"
"7000 lượng! Không thể thấp hơn được nữa!" Tôn Vận kêu lên.
Nhưng Tô Trường Không vẫn kiên định như cũ, chỉ lạnh nhạt nhìn Tôn Vận, rồi nói: "Tiền của ta đều phải dùng mệnh đổi lấy, còn Bảo Đan Lục trong tay ngươi nhiều nhất chỉ là một cuốn chỉ nam về nhập môn luyện đan, lại không có danh sư chỉ đạo, chỉ sợ ta mua về, có xem cũng chưa chắc đã hiểu. Đúng là ta có hứng thú với Luyện Đan Thuật, nhưng nếu vì vậy mà trả giá quá lớn, thì không đáng!"
Tôn Vận bất đắc dĩ, có chút nhụt chí nói: "Vậy ngươi nói xem, ngươi có thể bỏ ra bao nhiêu?"
"2000 lượng, không thể nhiều hơn!" Tô Trường Không nghĩ một chút, cuối cùng mới cho ra giá cả mấu chốt của mình.
Lúc trước tại hội đấu giá Triệu gia, một quyển Xích Hỏa Công tương đối tinh diệu cũng bán được với giá hơn một ngàn lượng bạc trắng. Tuy đúng là vật càng hiếm lại càng quý cũng như rất khó mua được bộ sách có liên quan tới Luyện Đan Thuật, nhưng hai ngàn lượng bạc trắng đã là một cái giá rất đắt mà Tô Trường Không nguyện ý bỏ ra!
"Thôi được... Thôi được rồi, ngươi thật nhỏ mọn... Đành vậy, hai ngàn lượng thì hai ngàn lượng, nếu không phải đang thiếu tiền... Ta sẽ không bán cho ngươi. Còn nữa, ngươi không được nói cho người khác biết là ta bán cho ngươi, nếu để gia gia của ta biết, kiểu gì người cũng cắt đứt chân ta!"
Tôn Vận thấy Tô Trường Không lộ ra dáng vẻ ‘nếu ngươi không đồng ý ta lập tức xoay người bỏ chạy’, cuối cùng khuôn mặt hắn hơi suy sụp, vô lực xua tay nhận lời. Sau đó, hắn liên tục mở miệng dặn dò Tô Trường Không, không cho phép đối phương nói giao dịch giữa bọn họ cho những người khác.
Tôn Vận là tôn tử của Tôn Diệc Niên, nhưng ngày thường rất ham chơi bời lêu lổng, tiêu xài hoang phí. Bởi vậy, ở bên ngoài, hắn không hề thiếu những khoản nợ dí sát sau mông nhưng lại không dám nói cho gia gia của mình. Hôm nay, hắn ở ngoài cửa nghe trộm được Tô Trường Không nói chuyện cùng Tôn Phúc, mới động tâm tư, đi theo đằng sau, muốn bán Bảo Đan Lục cho đối phương, kiếm một khoản tiền thanh toán nợ nần.
Nhưng Tô Trường Không cũng chẳng quan tâm tới những chuyện này. Hắn chỉ thầm muốn nắm được cuốn Bảo Đan Lục này vào tay, sau đó nghiên cứu một phen thôi.
Chỉ cần hắn có thể học được Luyện Đan Thuật, chắc chắn sẽ đảm bảo được tự cấp tự túc, không cần xem sắc mặt người ngoài, rồi bị người ta coi là kẻ tiêu tiền như rác!
Tô Trường Không lấy ra hai ngàn lượng bạc trắng từ trong lòng, giao cho Tôn Vận, Tôn Vận cũng đưa Bảo Đan Lục cho Tô Trường Không, đồng thời ném lại một lời phủi sạch quan hệ: "Nếu ngươi làm theo Bảo Đan Lục này mà không học được Luyện Đan Thuật, cũng không liên quan gì tới ta nhé! Là tự bản thân ngươi không có thiên phú thôi!"
Tô Trường Không chẳng buồn nhiều lời cùng Tôn Vận.
Bởi vì chỉ cần Bảo Đan Lục này không có vấn đề thì chuyện hắn học được Luyện Đan Thuật hay không tự nhiên sẽ là vấn đề của hắn. Nhưng nếu để cho hắn phát hiện ra Bảo Đan Lục này là một trò lừa gạt, khiến hắn vừa mất tiền vừa mất tinh lực đi học theo, tất nhiên Tô Trường Không sẽ tìm tới Tôn Vận.
Và đến lúc đó, kẻ này đừng hòng sống khá giả với hắn!
Tôn Vận vừa hoàn thành giao dịch, đã nhanh chóng xoay người bước khỏi hẻm nhỏ, nhìn chung quanh một phen, mới sửa sang lại quần áo một chút, rồi thong thả rời đi nơi này.
"Bằng vào một quyển sách đã muốn nghiên cứu ra Luyện Đan Thuật? Đúng là người si nói mộng! Phải biết rằng, từ nhỏ ta đã được gia gia tự mình dạy dỗ, chỉ điểm, mà còn chưa hiểu rõ hết Luyện Đan Thuật đây này!" Tôn Vận vừa đi vừa âm thầm châm biếm.
Trên thực tế, một luyện đan sư có chút thành tựu, chẳng những cần phải nắm vững tri thức lý luận, càng cần trải qua thật nhiều lần thực hành, để tích lũy kinh nghiệm.
Và quá trình này được miêu tả bằng hình ảnh ‘Tiêu tiền như nước chảy’.
Nếu không như vậy, thì giữa một tòa thành thị lớn như Mặc Lâm phủ thành này, đâu đến nỗi thưa thớt luyện đan sư như thế? Và hầu hết những luyện đan sư có kinh nghiệm phong phú hiện nay đều là thành viên đại gia tộc?
Xảy ra tình trạng này, là bởi vì chỉ những đại gia tộc mới có năng lực và tài nguyên để bồi dưỡng ra một vị luyện đan sư như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận