Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 766 - Thạch Bất Phá!

"Ba tên tội phạm tử hình này thật trẻ tuổi... Xem dáng vẻ gầy teo yếu ớt lại hào hoa phong nhã của bọn họ, thật sự là ác đồ từng làm ra hành vi tội ác ngập trời sao?"
Bình dân bách tính đứng từ xa xa vây xem hành hình, nhìn thấy dáng vẻ của ba người Lý gia, không khỏi khe khẽ nói nhỏ.
Từ nhỏ, na người bọn họ đã luyện cầm kỳ thư họa, nhìn bề ngoài thật sự không giống hạng người cùng hung cực ác.
"Nói cũng không thể nói như vậy. Cổ nhân có dạy tri nhân tri diện bất tri tâm (nhìn người nhìn mặt ai nhìn được lòng). Đúng là thoạt nhìn bề ngoài ba người này sáng sủa đẹp đẽ, cả người lẫn vật đều vô hại, nhưng mọi người thử nghĩ mà xem kẻ xấu nào sẽ viết hai chữ ‘Người xấu’ lên mặt mình?"
Cũng có người cho rằng ba đệ tử trẻ tuổi của Lý gia này thoạt nhìn hiền hòa văn nhã, nhưng hơn phân nửa chân chính là kẻ gian ác tay đầy máu tươi.
"Hi vọng... Mấy người phụ thân đừng tới!" Trong ba người, một thanh niên trẻ tuổi nhất lộ ra vẻ mặt tái nhợt, từ đáy lòng âm thầm cầu nguyện.
Gã chính là Lý Chấn Cao, nhi tử của Lý Tùng. Hơn ai hết, gã hiểu rất rõ, bốn phía xung quanh đây đều ẩn giấu thế gia đệ tử tinh nhuệ, một khi đám người Lý Tùng hiện thân, kết quả rất khó nói!
"Ừm? Sao lại có sương mù ?"
Lúc này bốn phía xung quanh đài hành hình đột nhiên trống rỗng xuất hiện một màn sương mù nồng đậm.
Tầng sương mù này nồng đậm đến mức đưa tay ra không thấy năm ngón, khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi.
"Quả nhiên người đã đến rồi!" Thấy hiện tượng dị thường này, trong lòng mười mấy đệ tử Thạch gia, đều vô cùng vui sướng, bọn họ đều biết cao thủ Lý gia tới cứu người rồi!
"Ầm vang long!"
Không trung phía trên đài hành hình, chợt xuất hiện từng hoạ cuộn tròn bay qua, bầu trời xuất hiện chớp vang sấm giật, cùng với mưa rền gió dữ, thổi cho đám binh sĩ trên đài hành hình, lung lay lảo đảo, ngã trái ngã phải.
Hiển nhiên đám người Lý Tùng vừa ra tay, với thần thông huyết mạch của Lý gia bọn họ, chỉ cần làm chuẩn bị trước, bất kể phong vân lôi điện hay phi cầm tẩu thú đều có thể dễ dàng biến hóa ra ngoài!
"Dát ô!
Trong cơn bão táp, sương mù cuốn động, từng con quạ đen như mực trống rỗng hiện ra, nhanh chóng bay về phía mấy người Lý Chấn Cao, muốn dẫn bọn họ bay khỏi nơi này.
Nhưng nào có dễ dàng như thế?
"Đừng mơ!"
Dù khung cảnh hỗn loạn, nhưng ngay từ đầu, đám đông đệ tử Thạch gia đều tập trung lực chú ý vào ba người Lý gia, chỉ cần bọn họ vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương, kiểu gì cũng có thể ôm cây đợi thỏ.
Chỉ nghe một tiếng hét điên cuồng vang lên, một võ giả Thạch gia hung hãn lao ra ngoài, quyền phải mang theo khí kình cuồn cuộn ngập trời, tựa như áp lực sinh ra do một quyền này đánh tới, đã biến thành một bức tường không khí dày nặng vô viên, không ngừng đè ép, áp bức, hướng về phía trước.
"Phanh phanh phanh!"
Thật nhiều quạ màu đen như mực vừa lao tới đều nổ tung ra, biến thành từng vũng mực nước tối đen như than, rơi rụng đầy đất.
"Cái gì?"
Nhưng rất nhanh, gương mặt võ giả Thạch gia này đã biến sắc.
Cùng thời điểm đó, ở bên trong sương mù, đã xuất hiện một thanh niên mặc hắc y đạp chân lên một con quạ màu đen như mực, thân thể nhẹ như chiếc lá, lăng không đi đến. Và đối mặt với khí kình hùng hậu do một quyền này gây nên, bóng dáng hắn chỉ thoáng lắc lư một cái đã nhẹ nhàng hóa giải, rồi nhanh chóng dừng ở trước mặt gã.
"Phốc!"
Võ giả Thạch gia muốn nâng tay trái lên, nhanh chóng ra tay.
Nhưng trong mắt gã, lập tức hiện lên ánh mắt sắc bén như đao của đối phương. Người nọ đang nhìn chằm chằm vào gã, cái nhìn như đâm thẳng vào linh hồn, như chấn động toàn thức hải.
Trước mắt gã lập tức tối sầm, ý thức thoảng qua một chút mơ hồ. Mà cũng trong nháy mắt này, gã cảm thấy đan điền quặn đau.
Bàn tay của Tô Trường Không còn sắc bén hơn đao phong chém sắt như chém bùn, vừa trực tiếp xuyên thủng đan điền của gã!
"Dám tới thêm một bước, ta giết hắn!" Tô Trường Không vươn tay một cái, nắm lấy cổ võ giả Thạch gia nọ, trong miệng phát ra một tiếng quát lớn, khiến mọi người xung quanh, chấn động tâm thần, đầu váng mắt hoa.
Mười mấy Thạch gia đệ tử mặc giáp trụ vừa lao khỏi đám người, cũng không tự chủ được, lập tức dừng bước, sợ ném chuột vỡ đồ.
"Người này... Là người của Lý gia? Chỉ trong nháy mắt đã bắt sống Thạch Phong?" Trong lòng đám võ giả Thạch gia đều kinh hãi.
Nói như thế nào, Thạch Phong vừa bị Tô Trường Không bắt được kia, cũng là tinh nhuệ đã đạt tới Địa Hoa cảnh, vậy mà vừa đối diện với thanh niên mặc hắc y này, lại bị xuyên thủng đan điền, bị bắt sống trong nháy mắt.
Hai người này hoàn toàn không cùng một cấp độ.
"Phụ thân!" Lúc này Lý Chấn Cao thấp giọng kinh hô.
Bởi vì bóng dáng Lý Tùng vừa bước ra khỏi sương mù, xuất hiện ngay bên cạnh bọn họ. Còn hai người Lý Học, Lý Mặc đang ẩn núp ở phía xa xa tiếp ứng, phối hợp, không có hiện thân.
Lúc này, trên mặt Tô Trường Không hiện lên một mảnh ngưng trọng. Hắn cảm nhận được mặt đất dưới chân vừa thoáng rung động.
Cùng thời điểm đó, một bóng dáng khôi ngô hùng tráng vừa cất bước rời khỏi sương mù. Người này cao tới hai mét, dù đang mặc chiến giáp màu đen, cũng khó che giấu được tầng cơ bắp còn cứng rắn hơn sắt đá đang ẩn dưới tầng chiến giáp kia!
Và rõ ràng là nam nhân hùng tráng này cất bước cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng mỗi một bước hạ xuống lại khiến đại địa ầm ầm rung động.
"Ngũ Khí Tông Sư? Chẳng trách Lý gia lại có lá gan tới cứu người, nhưng chỉ một Ngũ Khí Tông Sư... Còn chưa đủ tư cách là địch với Thạch gia!" Nam nhân hùng tráng cất giọng bình thản, lại nặng nề giống núi cao, khiến sắc mặt Lý Tùng đại biến.
"Thạch Bất Phá?" Thân thể Lý Tùng trở nên căng thẳng, bàn tay lập tức cầm lấy một bức bức hoạ cuộn tròn, trong miệng bật ra một cái tên.
"Là gia chủ Thạch Bất Phá của Thạch gia..." Hiển nhiên Tô Trường Không đã biết cái tên này từ trong miệng Lý Tùng.
Thạch Bất Phá là gia chủ Thạch gia, là người mạnh nhất, không còn gì phải bàn cãi của Diệu Thạch thành. Và chẳng những bản thân gã đã bước vào cảnh giới tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên từ nhiều năm trước, còn có được huyết mạch đặc thù, khiến cho thực lực chân chính tuyệt đối mạnh hơn 99% Ngũ Khí Tông Sư khác, rất có khả năng sẽ đủ lực lượng chiến một trận với Đàm Du!
Ánh mắt Thạch Bất Phá dừng lại trên người Tô Trường Không, gã trầm giọng nói: "Ngươi là kẻ nào? Không phải người của Lý gia, lại muốn đối nghịch cùng Thạch gia?"
Vừa rồi Tô Trường Không đã vận dụng đao ý, đã dễ dàng tóm được võ giả Thạch Phong của Thạch gia, và Thạch Bất Phá cũng có thể dễ dàng cảm nhận được khí tức trên người Tô Trường Không khác hoàn toàn khí tức của người Lý gia, từ đó khẳng định rằng hắn không phải người của Lý gia.
Chỉ là một Ngũ Khí Tông Sư không biết chui từ chỗ nào ra đây, muốn tương trợ Lý gia!
"Thạch gia chủ, ta chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi, mọi người có việc gì cứ từ từ nói chuyện, nếu không cứ dứt khoát bắt tay giảng hòa đi, ý ngươi thế nào?"
Ngoài miệng Tô Trường Không tiện mồm nói bậy nói bạ một hồi, muốn kéo dài thời gian, trong khi đó, một tay hắn nắm chặt võ giả Thạch Phong của Thạch gia, biến gã trở thành con tin, cố gắng hết sức làm Thạch Bất Phá sợ ném chuột vỡ đồ, tranh thủ thêm chút thời gian Lý Tùng.
Còn Lý Tùng ở một bên, đang lặng yên viết viết vẽ vẽ thứ gì đó lên phía sau lưng một tộc nhân trẻ tuổi của Lý gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận