Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 591 - Hóa Kén Trói Mình, Phá Kén Trọng Sinh!

Lấy nội tình của Linh Đạo tông, hoàn toàn có thể hao phí lượng tài nguyên thật lớn để điều phối ra một ao tràn đầy dược dịch. Bọn họ hi vọng thứ này có thể hỗ trợ cho Kỳ Thạch lão nhân, giúp lão tiến thêm một bước, phản lão hoàn đồng, chỉ cần lão sống thêm vài năm, hết thảy đều xứng đáng!
Nhưng Kỳ Thạch lão nhân bế quan tu luyện, lại cách ngưỡng cửa đột phá quá xa, trong lòng lão cũng biết bản thân đột phá vô vọng, bởi vậy không hề lãng phí lượng dược dịch trân quý ấy, một chút cũng không sử dụng, chuẩn bị lưu lại cho tông môn.
Mà chuyện này lại tiết kiệm cho Tô Trường Không thật nhiều tinh lực!
"Chờ về sau ta sẽ bồi thường cho Linh Đạo tông, coi như ta đã nợ Linh Đạo tông một nhân tình!" Tô Trường Không thầm nói.
Hắn đã học Thiên Tàm công của Linh Đạo tông, hiện giờ lại dứt khoát sử dụng bách thảo dược dịch trong hồ nước này để tu luyện Thiên Tàm công, coi như hắn đã nợ ân tình của Kỳ Thạch lão nhân, của Linh Đạo tông.
Tô Trường Không không chút do dự, cần phải nắm chặt thời gian tu luyện, lập tức cởi y phục.
"Trên người Tô Hạc Lai này. . . Thiệt nhiều vết thương! Tựa như căng mà nứt ra vậy!"
Mà ở rất xa, Càn Duệ thấy được nửa người trên trần trụi của Tô Trường Không, hình dáng cơ bắp rõ ràng, đường cong tuyệt đẹp khiến cho ngay cả nam nhân cũng không nhịn được phải nhìn chăm chú. Nhưng phía trên thân hình tựa như được điêu khắc mà thành, lại chi chít rậm rạp một mảnh đầy những vết sẹo mờ nhạt, chuyện này khiến Càn Duệ không khỏi nuốt ngụm nước miếng.
Rút cuộc là Tô Hạc Lai đã chịu loại thương tích như thế nào? Vậy mà vẫn có thể giữ được một mạng!
Những vết sẹo này, tự nhiên là do lúc trước Tô Trường Không mạnh mẽ hấp dẫn thiên địa linh khí nhập thể, dẫn tới thân thể bị linh khí cuồng bạo xé rách mở ra.
Tô Trường Không ngâm mình bên trong dược dịch, toàn thân đều truyền đến một loại cảm giác mát lạnh, hắn lại bắt đầu hô hấp thổ nạp, luyện hóa dược hiệu bên trong dược dịch này, để cải thiện thể chất bản thân!
Hô!
Một từng đợt từng đợt dược lực bị thân thể Tô Trường Không hấp thu, khiến cho hắn nhẹ nhàng thở ra chính là, dược tính của dược dịch được ngao chế từ hơn trăm loại dược liệu trân quý này lại rất ôn hòa, thân thể hắn hoàn toàn có thể hấp thu được!
"Thật thoải mái!"
Tô Trường Không ngâm ở trong dược dịch, tu hành Thiên Tàm công, luyện hóa dược dịch, hoàn thành Trúc Cơ, mỗi một tế bào trên cơ thể hắn đều được thư giãn.
Theo thời gian trôi qua, vết sẹo trên người Tô Trường Không đang dần dần biến mất không thấy.
Trong huyết dịch của hắn lại có thêm một tia hương thơm bách thảo!
Phỏng chừng lấy thể chất đã tu hành Cự Kình công của Tô Trường Không, cũng cần tới hai, ba tháng mới có thể hoàn toàn luyện hóa lượng dược dịch chứa đầy trong một hồ nước này.
Mỗi ba ngày Tô Trường Không đều sẽ đúng hạn ngụy trang thành Càn Duệ, đối phó với đệ tử Linh Đạo tông đến đưa cơm.
Trong quãng thời gian này, hắn cũng tu luyện Thiên Tàm công tiến bộ thần tốc.
Thời gian bay nhanh từng giây từng phút, lại một tháng rưỡi trôi qua.
Ban đêm một ngày nọ, đột nhiên trên mặt Tô Trường Không lộ ra một tia vui mừng khó có thể ức chế!
Ngay lúc này, có một luồng khí cảm đang dần dần lớn mạnh ở bên trong huyết dịch, cơ bắp trên cơ thể Tô Trường Không, tiện đà hóa thành một luồng khí màu trắng!
Đây chính là chân khí, Thiên Tàm chân khí tràn ngập sinh cơ!
Hô!
Luồng Thiên Tàm chân khí nhanh chóng lưu động trong kinh mạch Tô Trường Không, ngay khi nó chạm tới phần kinh mạch bị đứt gãy, trực tiếp ngừng lại, nhưng lại tản ra, bám lên đầu mối nứt gãy trên kinh mạch, khiến cho Tô Trường Không cảm thấy hơi ngưa ngứa.
Điều thần kỳ đã xảy ra, kinh mạch vốn đứt gãy, đột nhiên lại một lần nữa bắt đầu sinh trưởng.
Ngay sau đó là luồng Thiên Tàm chân khí thứ hai, thứ ba được sinh ra, chúng nó khác với Cự Kình chân khí và Quy Tức chân khí. Dưới tình huống kinh mạch gãy lìa, hắn khó có thể thúc giục được hai loại chân khí kia, nhưng lại có thể thúc giục luồng Thiên Tàm chân khí tràn ngập sinh cơ này. Khi mỗi đoạn kinh mạch gãy lìa trong cơ thể Tô trường Không được loại chân khí ấy đi qua, bỗng nhiên khởi sắc, tựa như đất đai khô hạn đã lâu vừa được cam lộ tưới tắm, lại một lần nữa toả sáng sinh cơ.
Nơi đứt gãy, nhanh chóng được nối liền.
“Tốt! Quá tốt! Kế tiếp chính là khiến cho Thiên Tàm chân khí lớn mạnh, cho đến khi nó hoàn toàn chữa trị xong tất cả kinh mạch của ta!" Tô Trường Không khó có thể ức chế nỗi niềm mừng rỡ như điên trong lòng.
Bên trong hồ nước, xung quanh Tô Trường Không có từng dòng khí màu trắng vờn quanh, những dòng khí này mỏng mảnh, nhỏ bé tựa tơ quấn, vừa tuần hoàn không ngớt vừa sinh sôi không ngừng. Rất nhanh, những vết sẹo nhợt nhạt trải rộng khắp thân hình Tô Trường Không đều hoàn toàn biến mất không thấy!
"Thiên Tàm chân khí. . . Hắn. . . Hắn thật sự tu thành Thiên Tàm công! Chỉ trong hai ba tháng ngắn ngủi. . ." Khóe miệng Càn Duệ run rẩy.
Gã đã ngồi nơi đây mà chứng kiến toàn bộ quá trình Tô Trường Không luyện ra Thiên Tàm chân khí, tu thành Thiên Tàm công, nhưng điều khiến gã không thể nào tin nổi chính là, đối phương thực hiện quá trình đó chỉ trong có hai ba tháng ngắn ngủi.
Sự thật quá hoang đường, khiến da đầu gã run lên, không thể tưởng tượng nổi, rút cuộc, đối phương là loại yêu nghiệt chui ra từ nơi nào!
Sợ rằng chỉ có bên trong những ngàn năm thế gia, thành viên Hoàng tộc, đỉnh cấp đại tông ở Trung châu kia mới có thể tìm được loại yêu nghiệt đáng sợ bậc này?
"Thử hóa kén trói mình xem sao!”
Tại tháng thứ ba Tô Trường Không bế quan trong Thiên Tàm động, hắn đã thử ngưng tụ Thiên Tàm chân khí thành tơ tằm, quấn tầng tầng lớp lớp quanh thân thể, kết xuất thành một cái kén tằm thật lớn.
Đây chính là kỹ xảo cực kỳ huyền ảo trong Thiên Tàm công.
Hóa kén trói mình, phá kén trọng sinh!
Lượng lớn dược dịch bị từng sợi tơ tằm hấp thu, rót vào bên trong gân cốt của Tô Trường Không, từ đó bắt đầu tái tạo, nối liền tất cả những đoạn kinh mạch trong cơ thể hắn, không hề lưu lại bất cứ thương tổn nào.
Tô Trường Không hoàn toàn đắm chìm bên trong loại cảm giác tuyệt vời, như được thoát thai hoán cốt, lại lần nữa phục sinh này.
Mà lúc ấy, đã là đêm khuya, nhưng ở hậu sơn đằng sau Linh Đạo tông, lại có hai người đang nhanh chóng đi về phía Thiên Tàm động.
Một người trong đó mặc áo trắng, không phải ai khác, đúng là Vương Tân Kiếm, sư huynh của Càn Duệ!
Còn một người khác, cũng mặc phục sức của đệ tử Linh Đạo tông, tuổi quá ba mươi, thân hình cao lớn, ánh mắt âm lãnh, mang theo một luồng khí chất không giận tự uy, dù gã đã thu liễm khí tức, nhưng trong lúc hành tẩu đều mang theo một loại khí khái vô địch.
Trên mặt Vương Tân Kiếm lộ ra một tia không yên bất an rất rõ ràng, gã thường xuyên nhìn ngó chung quanh, chỉ sợ sẽ xuất hiện điều gì ngoài ý muốn.
"Làm sao? Ngươi sợ à?" Nam tử có ánh mắt âm lãnh kia thấy vậy, khóe miệng cong lên để lộ một mảnh khinh thường, rồi như cười như không hỏi.
"Có. . . Có gì mà phải sợ! Rõ ràng ta mới là đại sư huynh, nhưng lão gia hỏa kia khi còn sống lại thiên vị Càn Duệ nhất. Gia hoả Càn Duệ này thích diễn trò, thích giả vờ hiếu thuận, lừa gạt khiến cho tông chủ và các trưởng lão đều rất vui vẻ. Nếu Chu Lăng sơn lại sinh ra luồng Tiên Thiên chi khí tiếp theo, khẳng định bọn họ sẽ giao cho Càn Duệ sử dụng, mà không tới phiên ta!" Vương Tân Kiếm nghe vậy, ánh mắt lập tức trở nên kiên định hơn. Gã hừ lạnh một tiếng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận