Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 492 - Quả Nhiên Là Ngươi Giết Mộc Tấn!!!

"Xuy!"
Tô Trường Không ngưng tụ đao cương lên bàn tay, trực tiếp đâm thẳng tới. Lực lượng ngưng tụ vào một điểm, đã cứng rắn đâm xuyên qua cực phẩm giáp trụ được gia nhập một chút Tinh Văn Kim tạo thành, từ đó tiến quân thần tốc, xuyên thủng ngực, xỏ xuyên qua trái tim Sài Chính.
"Sao. . . Làm sao lại như thế?"
Khóe miệng Sài Chính tràn đầy máu, đã bị thương nặng trí mạng, lực lượng cả người bị hút sạch sẽ trong nháy mắt, gã cũng có chút khó có thể thừa nhận được kết cục này.
Nói như thế nào, gã cũng là nhân vật cấp phó thống lĩnh của Đại Phong thiết kỵ, ai nhờ chỉ giao chiến cùng Tô Trường Không có mấy chiêu thôi, đã bại vong!
Sài Chính lại biết, Tô Trường Không chỉ là một người trẻ tuổi chừng hai mươi thôi đấy, vì sao hắn có thể mạnh mẽ đến loại tình trạng này? Chẳng lẽ thân phận chân chính của hắn lại là thế gia đệ tử?
Sài Chính còn muốn nói gì đó, đáng tiếc Tô Trường Không lại không cho gã có cơ hội này, chưởng đao được phủ kín bởi đao cương đã chém ngang.
"Xuy!"
Phần giáp cổ của Sài Chính bị xé rách, một cái đầu đang đội mũ giáp bị ném lên cao cao, rồi rơi thật mạnh xuống đất, dị tượng khí huyết tán loạn, huyết dịch từ phần gáy phun cao tới vài thước, thi thể không đầu mềm nhũn ngã xuống.
Trên thực tế, tên Sài Chính vốn là cường giả có địa vị bất phàm trong Đại Phong thiết kỵ này, lại là gián điệp của phản quân, gã chết không sai!
"Khụ khụ khụ. . ."
Tô Trường Không kịch liệt ho khan. Hắn cứng rắn chịu một chưởng dốc hết toàn lực của Sài Chính, tuy có Quy Tức khí giáp phòng ngự, nhưng vẫn bị chút vết thương nhẹ, cũng may, sau khi ho vài tiếng đã cảm thấy khá hơn nhiều rồi.
Trên thực tế, bằng vào loại đao cương vô kiên bất tồi này, Tô Trường Không có thể chém giết Sài Chính mà bản thân không thương tổn dù chỉ một sợi tóc, nhưng làm như vậy sẽ trì hoãn thêm chút thời gian, cuối cùng hắn mới dứt khoát lấy thương đổi thương như vậy.
Mà qua đó cũng nghiệm chứng được sự đáng sợ của đao cương!
Kể cả trên tay Tô Trường Không không có đao, hắn vẫn có thể dùng nhục chưởng ngưng tụ nên đao cương, lại có thể chỉ dùng vài chiêu đã chém chết Sài Chính còn mạnh hơn Mộc Tấn một bậc!
"Đau quá. . ." Tô Trường Không cảm giác kinh mạch, cơ bắp trên hai tay mình hơi hơi đau đớn.
Đao cương này quá mức hung mãnh, gần như đã vượt qua mức cực hạn mà thân thể Tô Trường Không có thể thừa nhận được.
Tô Trường Không cảm thấy nếu muốn hoàn toàn không chịu phụ tải mà phát huy được hết uy lực của đao cương, có lẽ hắn cần hoàn thành thêm một hai lần luyện huyết nữa.
"Rời đi trước đã!" Hắn đã chém chết Sài Chính, hung hăng nhổ ra một ngụm ác khí vì bị gã này bán đi trước kia. Đến lúc này, Tô Trường Không đang chuẩn bị trực tiếp rời đi.
"Quả nhiên là ngươi giết Mộc Tấn!" Nhưng Tô Trường Không lập tức phải cứng rắn ngừng lại, bởi vì một giọng nói hùng hậu đã vang lên. Thân hình Hồng Chấn Tượng với ánh mắt thoáng ngưng trọng, vừa hiện ra bên trong rừng cây.
“Hả? Hắn đã quay trở về?" Tô Trường Không có chút kinh hãi.
Phải biết rằng, từ sau khi Hồng Chấn Tượng rời khỏi, lại trải qua quãng thời gian hắn chém chết Sài Chính, mới trôi qua không đến một phút đồng hồ, vậy mà Hồng Chấn Tượng đã quay trở về.
Đột nhiên Tô Trường Không phát hiện, bản thân mình đã đánh giá hơi cao Truy Hồn tiễn kia rồi. Đối phương căn bản không kiềm chế được Hồng Chấn Tượng bao lâu!
Hồng Chấn Tượng lạnh nhạt nói: "Truy Hồn tiễn kia là kẻ nhát gan, chỉ dám núp ở xa xa bắn mấy chục tiễn, đến khi nhìn thấy ta tiếp cận, hắn lập tức quay đầu lại chạy thoát rồi. Phải nói là khinh công của hắn không tệ."
Truy Hồn tiễn và Sài Chính là người thuộc cùng một thế lực. Kẻ này muốn giúp Sài Chính tranh thủ thời gian chạy trốn, bởi vậy mới từ xa xa tập kích Hồng Chấn Tượng. Nhưng gã này bỏ chạy về phía sau, vừa bắn Hồng Chấn Tượng mấy chục tiễn, đều không thể làm thương tổn Hồng Chấn Tượng một chút nào. Chuyện này khiến trong lòng gã chấn động, cũng biết nếu mình thực sự bị Hồng Chấn Tượng đuổi theo, chỉ có một con đường chết.
Cuối cùng Truy Hồn tiễn kia đành phải toàn lực chạy trốn. Mà đúng là thân pháp khinh công của kẻ này rất cao minh, không thua kém Hồng Chấn Tượng.
Hồng Chấn Tượng cảm thấy bản thân không thể đuổi kịp người ta, cũng dứt khoát từ bỏ truy kích, lập tức quay về, kết quả lại nhìn thấy cảnh tượng Sài Chính chết trên Tô Trường Không…
Mà mọi chuyện chỉ diễn ra trong khoảng thời gian cực ngắn!
Tới lúc này, Hồng Chấn Tượng cũng hiểu những gì Sài Chính nói trước đó chính là thật sự.
Người tên Tô Thái Lai trước mắt này chính là cao thủ thần bí đã chém giết Mộc Tấn, và đối phương vì tránh né Mộc gia đuổi giết, mới che giấu thân phận tiến nhập vào bên trong quân doanh Đại Phong thiết kỵ, còn che giấu sâu như thế, tới tận bây giờ cũng không một ai phát hiện ra.
Đối mặt với lời nói của Hồng Chấn Tượng, Tô Trường Không sắp xếp lại từ ngữ một chút, mới mở miệng nói: "Là Mộc Tấn kia muốn giết ta, ta bị hắn bức ép, chỉ có thể hoàn thủ."
Trong lúc nói chuyện, đao cương vừa tiêu hao trong cơ thể Tô Trường Không đang lặng lẽ cô đọng lại, cảnh giác Hồng Chấn Tượng sẽ ra tay!
"Mộc Tấn này có huyết mạch thế gia, đúng là một kẻ điên không lý trí." Hồng Chấn Tượng nói.
Người của thế gia, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút không bình thường. Tình huống này này có liên quan tới truyền thừa huyết mạch của bọn họ.
"Ngươi cũng không cần phải nhìn ta bằng ánh mắt căm thù như vậy. Vừa rồi lúc ngươi lao khỏi vòng vây, đã không giết bất cứ một người nào của Đại Phong thiết kỵ chúng ta, hiện giờ lại giúp ta giết phản đồ Sài Chính này, ta cũng không có ác ý gì với ngươi, chỉ hơi tò mò về ngươi thôi. Chúng ta có thể gặp mặt một cách thẳng thắn hơn không?" Hồng Chấn Tượng nhìn chằm chằm vào Tô Trường Không mở miệng nói.
Thoạt nhìn đúng là gã không hề có ý định sẽ mạnh mẽ ra tay.
Tô Trường Không thoáng do dự, nhưng cũng biết thân phận của mình đã bại lộ, che giấu nữa cũng vô dụng, chẳng bằng cứ thản nhiên đi gặp mặt đối phương một lần, nói rõ ràng chuyện này.
Thêm nữa, căn cứ theo lần đầu gặp mặt tại Cự Kình bang, dường như Hồng Chấn Tượng này vốn không phải một kẻ dã man không nói lý.
Vậy là Tô Trường Không vừa cảnh giác Hồng Chấn Tượng sẽ đột nhiên ra tay, vừa tháo xuống mặt nạ.
Bên dưới lớp mặt nạ, là một gương mặt tuấn lãng, tuổi trẻ.
"Thật trẻ tuổi!" Hồng Chấn Tượng cũng rất kinh ngạc.
Ban đầu, gã cho rằng Tô Trường Không ít nhất phải bước vào độ tuổi tráng niên rồi, mới có thể nắm giữ loại lực lượng lớn như vậy. Ai biết đầu đối phương lại khác xa tưởng tượng, người này nhiều nhất chỉ chừng hai mươi thôi, còn là một thanh niên!
"Chẳng lẽ ngươi là người của thế gia?" Hồng Chấn Tượng không nhịn được mở miệng hỏi.
"Ta cũng không có xuất thân tốt như vậy, chỉ là một người bình thường sinh ra tại nơi thôn dã thôi." Tô Trường Không lắc đầu.
Chuyện này khiến Hồng Chấn Tượng hơi hơi gật đầu. Nếu Tô Trường Không thật sự là người của thế gia, thì sau khi hắn giết Mộc Tấn sẽ không đến mức phải trốn vào trong quân doanh của Đại Phong thiết kỵ đâu, ngược lại, sẽ được gia tộc của mình che chở.
Về phần Tô Trường Không nói hắn là người nơi thôn dã, Hồng Chấn Tượng chỉ tỏ thái độ nửa tin nửa ngờ. Nhưng bản thân gã cũng có xuất thân rất bình thường, cho nên cũng không nghi ngờ quá đáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận