Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 425 - Xuất Hiện Đi, Đừng Có Theo Ta!!!

"Đang đang!"
Gân xanh nổi đầy trên trán Trần Hưng Võ, hắn đang chuyên chú vung đao không ngừng trảm đánh, cũng liên tiếp chặn được ba mũi tên rồi, nhưng khi mũi tên thứ ba phóng tới, cùng với âm thanh vỡ vụn 'Tạp tạp', trường đao tinh thiết trong tay hắn là thứ đầu tiên không thể kiên trì được, vỡ nát ngay từ khoảng giữa. Mà một cánh tay của Trần Hưng Võ cũng chảy ra thật nhiều huyết châu tinh mịn, đã mất đi tri giác.
"Không. . . Ta không thể chết được! Ta... Từ khi nào chúng ta lại đắc tội với cao thủ bậc này?" Trần Hưng Võ hoảng sợ vạn phần.
Hắn chính mình không thể ngăn cản mũi tên tiếp theo, thậm chí còn không có năng lực né tránh.
Chờ tới khi mũi tên tiếp theo bắn đến, hắn chết chắc rồi.
Đồng thời Trần Hưng Võ có nghĩ tới vỡ đầu cũng không thể nghĩ ra được, rút cuộc là hai huynh đệ bọn họ đã trêu chọc đến cao thủ bậc này từ khi nào?
Đối phương có thể liên tục khai cung bắn từ tầm xa, mũi tên nào cũng trí mạng, nhưng lại lặng yên không một tiếng động, chẳng khác nào thần tiễn trên đời, làm cho hai huynh đệ bọn họ không có một chút lực đánh trả nào. Phỏng chừng với thực lực như thế, dù đặt ở bên trong Đại Phong thiết kỵ, cũng có thể sánh ngang với phần lớn cao thủ cấp bậc vạn phu trưởng?
"Không. . . Đừng giết ta!" Tay phải đã mất đi tri giác, trường đao đã gãy lìa, Trần Hưng Võ rơi vào đường cùng nhưng hắn không muốn chết đi như vậy.
Hắn vội vàng bỏ chạy vào trong đám người phía xa xa.
Trong quá trình chạy trối chết, hắn cảm nhận được từ sau lưng truyền đến phong mang như kim chích, cùng lúc đó, bàn tay còn lại của hắn đánh ra một trảo, ném tên xa phu đang điều khiển cái xe gần nhất, về phía sau, kỳ vọng có thể ngăn cản mũi tên kia một chút.
"Phốc!"
Mũi tên kia lướt tới, xẹt qua gương mặt xa phu nọ, bị bám vào một vết máu nhưng dư thế không giảm vẫn lao về phía lồng ngực Trần Hưng Võ đang chạy trối chết về phía đám người. Ngay lập tức, một lỗ máu nổ tung, Trần Hưng Võ bay về phía trước chừng một, hai trượng, đập thẳng xuống mặt đất, đã rơi vào tình trạng hít vào thì ít, thở ra thì nhiều, dược thạch nan y!
"A a a! Giết người! Giết người!"
Hết thảy chỉ phát sinh trong vòng mười nhịp hô hấp mà thôi. Lúc này mọi người mới phản ứng lại, một đám đều hoảng sợ kêu to lên.
"Bên kia! Ở bên kia! Mũi tên bắn tới từ bên kia!" Cũng có binh lính vội vàng nhìn về phía tòa lầu xa xa.
Cả hiện trường sụp đổ.
Nơi này vốn là địa điểm tổ chức tiệc chiêu đãi những khách nhân tới tham dự đại thọ năm mươi của huynh đệ Trần gia, nhưng hai huynh đệ bọn họ vừa lộ diện, đã bị bắn chết tại chỗ!
Hai võ giả thực lực không tầm thường, còn đảm nhiệm chức vị thiên phu trưởng trong Đại Phong thiết kỵ, vậy mà ngắn ngủi có mười nhịp thở lại chết sạch, không có chút lực chống cự nào, khiến người ta khó mà tin nổi!
"Đi thôi!"
Tô Trường Không vừa bắn chết huynh đệ Trần gia, đã cõng cường cung lên lưng rồi thả người nhảy xuống dưới. Cả người hắn tựa như một con dơi màu đen, lặng yên không một tiếng động nhảy xuống từ nóc tòa nhà cao tầng ấy, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của đám người đang xuôi ngược trên con đường này, hắn lập tức chạy vào một hẻm nhỏ, nhanh như thoi đưa.
Từ hai ngày trước, Tô Trường Không đã dò xét xong xuôi địa hình chung quanh Thanh Nguyệt tửu lâu, lúc này ngựa quen đường cũ lập tức lướt qua hẻm nhỏ.
"Xuất hiện đi, đừng có theo ta." Sau một lúc lâu, trong một hẻm nhỏ, Tô Trường Không cất giọng lạnh lùng nói.
Chỉ thấy một bóng người khôi ngô cao lớn đi ra từ phía cuối hẻm nhỏ, đôi mắt hữu thần tràn ngập ngưng trọng của đối phương đang nhìn chằm chằm vào Tô Trường Không.
Đây là một nam nhân bề ngoài hơn ba mươi tuổi, mặt chữ quốc (


), khí thế không giận tự uy, mặc rộng trường bào thùng thình, toàn thân lộ ra một loại khí tức bất phàm.
Vừa rồi ngay khoảnh khắc Tô Trường Không bắn chết huynh đệ Trần gia, hắn đã cảm thấy mình bị theo dõi.
Sau đó, khi hắn nhanh như chớp xuyên qua hẻm nhỏ, người nọ cũng bộc lộ ra thân pháp cực kỳ cao minh, theo sát đằng sau,
Bởi vậy Tô Trường Không dứt khoát dừng lại, kêu gọi đối phương hiện thân gặp mặt.
"Ngươi là người phương nào? Vì sao phải giết bộ hạ của ta?" Nam nhân kia nhìn chằm chằm vào Tô Trường Không, trầm giọng nói.
Trong mắt hắn tràn đầy ngưng trọng và sắc lạnh, nam nhân làn da ngăm đen trước mắt này quá không kiêng nể điều gì, lại dám giết người ở bên trong Đại Phong châu thành, mà người bị giết còn là hai thiên phu trưởng của Đại Phong thiết kỵ!
"Hoá ra là Khương Càn." Tô Trường Không vừa nghe được lời nam nhân kia nói, lập tức đã đoán ra thân phận của đối phương
Người này là lãnh đạo trực tiếp của huynh đệ Trần gia, vạn phu trưởng Khương Càn của Đại Phong thiết kỵ.
Lúc trước Tô Trường Không đạt được tình báo từ trong tay Chu Chính Nghiệp, cũng có nhắc tới thông tin về người này.
Khương Càn vừa sợ vừa giận.
Hắn là thủ trưởng của huynh đệ Trần gia, lần này được huynh đệ Trần gia mời tới cổ động đại thọ năm mươi của bọn họ. Ai biết đâu, huynh đệ Trần gia đi trước một bước, hắn theo phía sau bọn họ còn chưa kịp tới nơi, từ rất xa đã nghe được động tĩnh kinh người, huynh đệ Trần gia bị bắn chết tại chỗ rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận