Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 867 - Yêu Nghiệt Đến Không Thể Nói Lý!!!

Quát Bạt Minh chắc chắn rằng Tô Trường Không không dám giao thủ cùng gã ngay lúc này, nhưng Tô Trường Không lại bình tĩnh nói: "Quát Bạt Minh, ngươi đánh giá bản thân mình quá cao rồi đó... Ở trước mặt ta, ngươi không thể gây thương tổn cho bất cứ ai được!"
Đúng là giao chiến sẽ làm bị thương tới người vô tội, nhưng tai họa này chỉ được thiết lập dưới tình huống thế lực đôi bên ngang nhau mà thôi!
Mà Tô Trường Không lại tự tin cho rằng dù hắn trực tiếp động thủ tại nơi đây, Quát Bạt Minh kia cũng đừng mơ làm thương đến bất cứ người nào!
Trong nháy mắt khi lời nói rơi xuống, không một dấu hiệu báo trước, Tô Trường Không trực tiếp ra tay.
Lúc trước hắn nói nhiều với Quát Bạt Minh như vậy, chỉ vì kéo dài thời gian triệu tập lượng lớn thiên địa linh khí bao vây toàn bộ tòa đại điện này, phòng ngừa đại chiến trong đây sẽ làm kinh động người ngoài. Tới hiện giờ, tầng phong tỏa đã hoàn thành, hắn cũng có thể buông tay chém giết Quát Bạt Minh rồi!
"Hưu!"
Trong lúc bóng dáng Tô Trường Không di chuyển, hắn chỉ tiến lên một bước, nhưng cả người đã trống rỗng xuất hiện ngay trước mặt Quát Bạt Minh, sau đó, tay phải trực tiếp đánh ra một quyền nhìn như giản dị tự nhiên, lại ẩn chứa lực lượng Bạch Hổ Khiếu Sát.
"Khốn nạn!" Quát Bạt Minh bật ra một tiếng thét kinh sợ, ánh mắt trực tiếp trở nên hung tàn.
Bản thân gã chính là Ngũ Khí Tông Sư, lại thành công dung hợp thượng cấp Yêu Ma Tinh Hạch, tuyệt đối không phải kẻ yếu, vậy mà Tô Trường Không phía đối diện dám không đặt gã vào trong mắt.
Đã đến nước này, tất cả những gì gã có thể làm, chỉ là ra tay phản kích, khiến cho đối phương hối hận vì dám ra tay với gã tại nơi này!
Dị đồng màu đen trong đôi dị đồng một đen một trắng của Quát Bạt Minh chợt nở rộ quang mang tối đen, khiến cho không gian chung quanh đều ngưng đọng lại.
"Bành!"
Trọng quyền trên tay Tô Trường Không hung hăng đánh lên ngực Quát Bạt Minh, nhưng kình lực phía trên một quyền này lại bị hấp thu hầu như không còn, giống như một quyền vừa nện phải hư không vậy.
"Giết!"
Mà đột nhiên, khí thế trên người Quát Bạt Minh vừa cứng rắn chịu một trọng quyền của Tô Trường Không, lại tăng lên chóng mặt. Ngay lúc này, dị đồng màu trắng cũng nở rộ quang mang mãnh liệt, gã thuận thế đẩy dời chưởng phải đi, khí kình cuồng bạo tựa như sóng biển gào thét, nén ép làm không gian biến dạng cực độ. Một quyền này cũng mang theo sóng âm gào thét, uy thế càng cường thịnh hơn một quyền lúc trước của Tô Trường Không!
“Yêu thuật của Quát Bạt Minh này có thể hấp thu công kích của địch nhân, sau đó gia trì lực lượng bản thân rồi bắn ngược trở về?" Chỉ trong nháy mắt Tô Trường Không đã phán đoán ra thủ đoạn của Quát Bạt Minh.
Trên thực tế, hai con con mắt của Quát Bạt Minh đảm nhiệm vai trò khác nhau, là một công một thủ, yêu thuật có thể hấp thu công kích của địch nhân, sau đó lại bùng nổ từ trong chính cơ thể của mình ra ngoài, bắn ngược lại địch thủ đã đả thương mình!
Không thể nghi ngờ, đây là loại tương đối huyền ảo, mạnh mẽ!
"Vậy nhìn xem ngươi có thể hấp thu đao hồn của ta hay không đi!" Phong mang sắc nhọn nở rộ trong ánh mắt Tô Trường Không, đao hồn ở chỗ sâu trong thức hải lập tức chấn động, dao động vô hình khuếch tán, khiến cho hư không chung quanh cũng trở nên ngưng đọng lại.
Tô Trường Không nâng tay trái lên, chém ra một chưởng đao nhẹ nhàng bâng quơ, một đôi nhục chưởng lại sắc bén hơn bất cứ loại thần binh lợi khí nào, chém về phía công kích cuồng bạo được bao hàm cả quyền kình của chính hắn kết hợp cùng yêu lực của Quát Bạt Minh.
"Xuy kéo!"
Trong tiếng xé rách thanh thúy, khí kình đang gào thét mà đến kia đã bị Tô Trường Không dễ dàng chém nát, hóa giải, nhưng chưởng đao dư thế không kiệt lại tiếp tục đánh xuống.
Cùng với một tiếng kêu rên đầy thống khổ, chưởng phải vừa được Quát Bạt Minh đánh tới, đã bị xé toạc từ giữa lòng bàn tay, hệt như một thanh củi, cánh tay gã trực tiếp bị chém đứt từ bả vai xuống dưới!
Quát Bạt Minh đau đến mức trước mắt chợt tối sầm lại.
Tầng hộ thể yêu lực có thể ngạnh kháng trọng kích của Ngũ Khí Tông Sư trên người gã, lại mất tác dụng, không thể ngăn trở nổi một đòn tấn công xuất phát từ nhục thể của Tô Trường Không.
Nhưng chưa hết, ngoài tổn thương thân thể, chưởng đao này còn ẩn chứa lực lượng của đao hồn, trực tiếp xông thẳng vào thức hải của gã, đau đớn đánh sâu vào linh hồn, thân thể bất tử không phát huy ra một chút tác dụng!
"Đây là... đao pháp Hồn cảnh!" Quát Bạt Minh hết hồn.
Phải biết rằng, sau khi võ giả luyện ý cảnh võ đạo đến viên mãn, lại khiến ý cảnh võ đạo sản sinh lột xác, làm linh hồn thăng hoa, tái tạo nên Hồn cảnh.
Nâng cấp ý cảnh võ đạo đến cảnh giới này còn khó hơn tu luyện một môn chuẩn tuyệt học đến viên mãn, tu ra ngụy thần thông.
Đao Vô Phong này yêu nghiệt đến không thể nói lý.
Hắn đã nắm giữ một môn 'Ngụy thần thông', còn luyện đao pháp đến cảnh giới đao hồn, khẳng định là yêu nghiệt tuyệt thế chân chính!
Trên thực tế, đúng là yêu thuật của Quát Bạt Minh có thể hấp thu công kích, nhưng đao hồn này lại là công kích có liên quan tới Lĩnh Vực Linh Hồn, tính chất của hai loại công kích này hoàn toàn khác biệt, trừ phi bản thân gã cũng đạt tới Hồn cảnh, nếu không, một khi đối mặt với đao hồn của Tô Trường Không, yêu thuật vốn là niềm tự hào của gã sẽ mất sạch tác dụng.
Quát Bạt Minh bất chấp đau đớn xâm nhập linh hồn, cố ép bản thân mình phải tỉnh táo, suy nghĩ cách tự cứu lấy bản thân.
Trong lòng gã cũng biết, chỉ tính riêng ngụy thần thông trong tay Tô Trường Không thôi, gã cũng không nhất định có thể chiến thắng, càng đừng nói đến đao hồn.
Tình huống trước mắt quá hỏng bét, gã không có lấy một phần thắng nào, và đường sinh cơ duy nhất dành cho gã, chính là hai huynh muội họ Tư Không kia!
Phải bắt bọn họ lại, mới áp chế được Tô Trường Không, làm cho hắn sợ ném chuột vỡ đồ!
"m Dương Di Hình!" Quát Bạt Minh lập tức quát lớn, tựa như trong đôi hắc bạch dị đồng kia vừa có âm dương nhị khí ngưng tụ. Ánh mắt gã nhìn chằm chằm về phía sau Tô Trường Không, không khí kịch liệt run rẩy, sinh ra vặn vẹo.
Giây tiếp theo, Quát Bạt Minh trống rỗng xuất hiện ở phía sau Tô Trường Không, ngay trước mặt hai người Tư Không Hoàng, Tư Không Chiến!
Sắc mặt Quát Bạt Minh trở nên vặn vẹo, gã điên cuồng đánh về phía hai huynh muội kia, trong lòng thề phải bắt được bọn họ, lấy đó làm lợi thế đối kháng với Tô Trường Không.
Tư Không Hoàng, Tư Không Chiến bên kia phải đối mặt trực diện với thế công hung hãn, tựa như một con ác thú bị thương của Quát Bạt Minh, và chỉ riêng luồng khí tức đáng sợ kia đã khiến khí huyết trong người bọn họ trực tiếp ngừng lưu động, tay chân cứng ngắc, đại não trống rỗng, khó có thể đưa ra một chút phản ứng nào.
Đây là cường giả đáng sợ đã vượt quá phản ứng cực hạn của bọn họ!
Huyền Quy chân nguyên. Ma Viên Nhiếp Không!
Nhưng ngay vào lúc ấy, Tô Trường Không đã vươn tay phải tới, một giọt Huyền Quy chân nguyên trong đan điền phóng ra năng lượng hùng hậu, ngay tiếp theo, năm ngón tay phải của hắn dùng sức nắm lại.
"Ca ca ca!"
Quát Bạt Minh đang ầm ầm vọt về phía trước, bỗng cảm thấy không gian chung quanh sinh ra vặn vẹo, rồi nhanh chóng sụp đổ, tựa như một trang giấy bị người ta vo viên, nắm chặt, mà bản thân gã lại nằm ngay chính giữa trang giấy nọ…
Nếu đứng từ rất xa nhìn lại, sẽ bắt gặp hình ảnh cả một mảng không gian nơi này đều trở nên vặn vẹo, lõm xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận