Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 322 - Mạnh Phó Bang Chủ, Người Giết Ngươi, Là Tô Mỗ!!!

Về phần Ngũ Cầm Hí mà Tô Trường Không sử dụng, trong mắt đám võ giả Cự Kình bang kia, đó là loại quyền pháp mà Tư Không Dũng đã bế quan nhiều năm như vậy mới nắm giữ được. Và điều kiện tiên quyết dẫn tới suy nghĩ này chính là Tô Trường Không đã đánh bại Mạnh Tang, khiến cho bọn họ tự mình ảo tưởng ra lý do để giải thích cho điều bất hợp lý kiểu này.
"Thắng..." Tô Trường Không cũng nhẹ nhàng thở ra, nhìn như hắn nhẹ nhàng bâng quơ đã đánh bại Mạnh Tang chỉ trong vòng hai ba chiêu chính diện, nhưng trên thực tế để làm được điều này, hắn đã vận dụng toàn lực, hiện giờ song chưởng còn chưa khôi phục lại tri giác, chẳng qua trên mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào thôi.
Đương nhiên, đây là ngạnh kháng chính diện, nếu không có những người khác ở đây, Tô Trường Không tuyệt đối không cần thiết phải liều mạng như vậy, chỉ cần mượn dùng thân pháp Điểu Hí, Lộc Hí, hắn có thể không cần trả giá quá nhiều cũng đánh tan được Mạnh Tang.
Ngũ Cầm Hí đạt tới cửu cảnh Cử Thế Vô Song, đã thoát thai hoán cốt!
"Khụ... Khụ khụ... Tư Không Dũng... Là ngươi thắng... Giết ta đi..." Mạnh Tang giãy giụa song chưởng xụi lơ, gian nạn bò dậy từ trên mặt đất, đứng thẳng tắp, sắc mặt tái nhợt, hàm răng cắn chặt oán hận nói.
Mạnh Tang không hề cầu xin tha thứ, thầm biết hôm nay mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cho nên trong lòng chỉ cầu có thể chết tôn nghiêm một chút mà thôi!
"Cuối cùng ta vẫn thua trên tay Tư Không Dũng..." Từ đáy lòng Mạnh Tang có chua xót và không cam lòng. Hắn đã trả giá hết thảy, cố gắng leo lên trên nhưng chung quy lại, tất cả vẫn thành không. Tuy chua xót nhưng vẫn có chút thoải mái, dẫu sao hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý thua ở trên tay Tư Không Dũng rồi.
Tô Trường Không không hề nói một lời, chờ hai tay hơi hơi khôi phục lại tri giác, hắn đi từng bước một về phía Mạnh Tang, mỗi một bước đặt ra, đều giống như đạp lên ngực Mạnh Tang, khiến cho thân thể hắn không tự chủ được bắt đầu run nhè nhẹ, sắc mặt có chút tái nhợt.
Tất cả mọi người nhìn thấy một màn này, đều hiểu được kết cục của Mạnh Tang là gì. Bọn họ cũng có chút thổn thức, Mạnh Tang từng là bộ hạ đắc lực nhất của Tư Không Dũng, lại bị lợi ích làm mê muội tâm can, ngược lại phải chết ở trên tay Tư Không Dũng!
Tô Trường Không đi tới trước mặt Mạnh Tang, hơi hơi kề sát vào một chút, chân khí bao vây, ngưng tụ âm thanh thành lại, không cho nó truyền ra phía ngoài, lại dùng giọng nói chân chính của bản thân, phát ra với âm lượng mà Mạnh Tang có thể nghe được: "Mạnh phó bang chủ, người giết ngươi, là Tô mỗ!"
"Cái gì?" Thân hình Mạnh Tang run lên, âm thanh trẻ trung xa lạ này, cùng với hai chữ 'Tô mỗ', khiến cho hắn khó có thể tin nổi, lập tức ngẩng đầu lên.
Âm thanh xa lạ này, lại còn họ Tô nữa, dường như trong số tất cả những người mà hắn đắc tội, chỉ một người phù hợp! Đó chính là luyện đan sư họ Tô được Tư Không Hoàng tương trợ, mới đào thoát từ trong tay hắn!
Lúc trước luyện đan sư họ Tô kia từng cho Mạnh Tang một kinh hỉ cực lớn, rõ ràng thực lực đã mạnh đến độ đủ để chém giết Lý Liệt, lại vô cùng khiêm tốn, cả ngày chỉ luyện đan, không tranh không cướp. Sau khi đối phương trốn đi, Mạnh Tang cũng từng phái người dò xét nơi ở hiện tại của người này, muốn trảm thảo trừ căn.
Nhưng thiếu niên họ Tô kia lại không hề chạy trốn, mà vẫn một mực ngủ đông trong Cự Kình bang!
"Cự Kình công... Cự Kình Thần Ý đồ, Tư Không Chiến trọng thương chưa lành lại có thể tham dự tiệc tối..."
Giờ khắc này, Mạnh Tang đã hiểu được điều gì, đủ loại chuyện kỳ quái bắt đầu được xâu chuỗi lại cùng một chỗ trong đầu, khiến suy nghĩ của hắn trở nên rộng mở trong sáng.
Lúc trước Cự Kình Thần Ý đồ vẫn một mực không biết tung tích kia, lại không phải nằm trên tay một vị đường chủ nào đó! Mà là bị Tô Trường Không nẫng tay trên!
Có lẽ Tư Không Chiến với tác phong khá kỳ lạ trên buổi tiệc tối ngày hôm đó, cũng không phải là bản thân Tư Không Chiến!
Thậm chí ngay cả Tư Không Dũng đã bế quan nhiều năm, lại hiện thân ngay trong khoảnh khắc này, ở trước mắt hắn...
"Ngươi..."
Mạnh Tang lập tức ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Tô Trường Không, sắc mặt nhăn nhó, kinh ngạc, há mồm muốn nói gì nhưng một đôi bàn tay to của Tô Trường Không đã vươn tới, bắt lấy đầu hắn, dùng sức vặn một cái.
"Ca sát!"
Lời nói đột nhiên ngưng bặt, trong tiếng thanh thúy của xương cốt bị vỡ vụn, cái đầu Mạnh Tang bị vặn thành ba trăm sáu mươi độ, phần cổ đều bị vặn thành bánh quai chèo.
"Phù phù!"
Mạnh Tang trên mặt còn giữ nguyên biểu cảm kinh ngạc, dữ tợn, lập tức mềm nhũn té trên mặt đất, hai mắt trợn tròn, đã vĩnh viễn mất đi âm thanh.
"Sướng!"
Cuối cùng một ngụm ác khí tích tụ đã lâu trong lòng Tô Trường Không cũng được phóng thích toàn bộ, ý niệm trong đầu trở nên rõ ràng, cả người thư thái!
Muốn biết vì sao hắn lại làm như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận