Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 786 - Thư Hương Đại!

Con mắt trên trán Thạch Bất Phá được tạo nên từ một tảng đá bình thường, và theo những gì Tô Trường Không suy đoán, loại năng lực biến đá thành bảo vật như vậy, vô cùng có khả năng là 'Thần thông' chân chính!
Hiển nhiên người cho Thạch Bất Phá con mắt kia, dù không phải Võ Thánh, cũng có khả năng cao là cao thủ nắm giữ 'Thần Chủng'.
Và trong tình huống hiện giờ, nếu để Tô Trường Không đối chiến với loại cao thủ cấp bậc này, kết cục sẽ là thắng bại khó liệu, ai thắng ai thua còn không dễ nói.
Lại nhớ lúc trước, viên Thần Chủng trong Ly Long điện kia bộc phát ra uy năng vốn có, đã khiến hắn phải hao phí thời gian thật dài mới gian nan thoát khốn, sống sót được, mà hiện giờ, đối thủ có thể điều khiển Thần Chủng, cũng như vận dụng thần thông trong đó, dù kẻ này chưa bước vào cảnh giới Võ Thánh, nhưng tuyệt đối có thể đạt tới trình độ quét ngang tồn tại dưới Võ Thánh.
Dưới tình huống không biết rốt cuộc loại cường giả này có thể đạt tới trình độ nào, cấp bậc nào, lại đi đối chiến với người ta, đúng là không khôn ngoan.
Lại nói, từ sau khi Ngũ Cầm Hí đạt tới thập nhất cảnh, Tô Trường Không đã có năng lực chính diện đánh chết loại cao thủ như Đàm Du này, nhưng hắn không tự đại đến mức, cho rằng bản thân đã có thể hoành hành không cố kỵ!
Bởi vậy, theo hắn suy nghĩ, bản thân cứ quay về Đại Viêm hoàng triều sẽ tốt hơn.
Suy cho cùng, ở Đại Viêm hoàng triều, hắn cũng có quan hệ với Linh Đạo tông, Thương Vân tông, thậm chí là Trấn Ma ti, cứ trở lại Đại Viêm hoàng triều, mượn dùng một chút linh dược trong tay bọn họ để luyện đan trước, tăng tu vi lên tới 12 nhánh Thiên Mạch viên mãn, lại tính sau.
Hơn nữa Tô Trường Không đã sớm nắm giữ đao ý, có thể dễ dàng hoàn thành một bước ngũ khí quy về thức hải này, chỉ cần trở thành Ngũ Khí Tông Sư chân chính, thực lực của hắn vẫn còn không gian tăng tiến!
"Ừm... trong hai ngày này, Lý gia chúng ta sẽ rời khỏi Thư Hương sơn." Lý Tùng nghe vậy, cũng trịnh trọng gật đầu.
Gã cũng hiểu được đạo lý này.
Lý gia bọn họ đã sớm xuống dốc, mà Thạch gia bên kia lại là có ngàn năm thế gia nội tình thâm hậu, tổ tiên của đối phương chính là Võ Thánh Thạch Vương của ngàn năm trước.
Hiện giờ Thạch Bất Phá cùng với bốn, năm mươi đệ tử tinh nhuệ của Thạch gia đã chết trong Thư Hương động thiên, Thạch gia tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, thậm chí chuyện này còn có thể kinh động đến nhóm cường giả đỉnh cao trong tổ địa của Thạch gia…
Và một khi đám người ấy tìm đến tận cửa, cũng chính là ngày Lý gia diệt vong.
Bởi vậy bọn họ chỉ có thể nhân cơ hội này, thu thập một phen, sau đó di chuyển toàn tộc rời khỏi Thư Hương sơn, thậm chí là Vô Cực đế quốc…
Dẫu sao, đi xa tha hương vẫn tốt hơn bị diệt tộc.
Trong trang viên Lý gia, Tô Trường Không nói lời từ biệt cùng Lý Tùng, hắn không ở lâu hơn nữa, đang chuẩn bị rời đi trước một bước.
Nhưng đúng lúc ấy, Lý Tùng lại nói: "Tô tiên sinh, lần này ngươi trợ giúp Lý gia chúng ta vượt qua kiếp nạn... Lý gia chúng ta cũng không có gì để báo đáp ngươi. Món 'Thư Hương đại' (đại là túi nhé) là một trong những bảo vật do tổ tiên để lại, vốn dĩ Lý gia chúng ta có rất nhiều nhưng hiện giờ chỉ còn dư lại không bao nhiêu. Lần này, chúng ta muốn đưa nó cho Tô tiên sinh làm quà tạ ơn, mong Tô tiên sinh đừng ghét bỏ.”
"Thư Hương đại? Đây là cái gì?" Tô Trường Không nghi hoặc nhìn chiếc túi to tướng đang được Lý Tùng cầm trong tay.
Chiếc túi to này có hai màu đen trắng đan xen, phía trên có vẽ một vài hoa văn trên gấm, cũng là phong cách tranh thuỷ mặc, thoạt nhìn có chút tinh mỹ. Trừ điểm này ra, lại không nhìn thấy bất cứ chỗ bất phàm nào, nhưng Lý Tùng có thể dùng nó làm lễ vật tạ ơn Tô Trường Không đã cứu vớt Lý gia, khẳng định thứ này không phải món đồ bình thường.
Lý Tùng giải thích: "Đây là 'Thư Hương đại', một món bảo vật được tổ tiên phỏng theo 'Càn Khôn đại', dựa vào thần thông Họa Giả Vi Chân để vẽ ra, bên trong có không gian độc lập, có thể thu nạp một chút vật phẩm tùy thân. Mặc dù không gian bên trong Thư Hương đại không lớn bằng Càn Khôn đại, nhưng những phương diện khác cũng tương đương."
"Chẳng lẽ đây chính là bảo bối trữ vật trong truyền thuyết?" Nghe vậy, hai mắt Tô Trường Không không khỏi tỏa sáng.
Ngay ở thời điểm hiện giờ, Tô Trường Không cũng chỉ nghe nói ở bên trong một vài ngàn năm thế gia hoặc là đỉnh cấp tông môn mới sở hữu thứ bảo bối trữ vật này. Nhưng nó lại là thứ vô cùng quý giá, không phải ai cũng có thể nắm giữ, thuộc loại bảo vật mà người bình thường không thể tiếp xúc tới!
Mà lúc này, trong tay Tô Trường Không có khá nhiều đồ vật thường dùng, Luyện Đan lô, đan dược, Trảm Thiết đao, Viêm Ngục đao, Tinh Văn Kim cường cung vân vân… rất nhiều vật phẩm đều khó có thể mang theo bên người…
Nếu trong tay hắn có một món bảo bối có không gian trữ vật, chắc chắn sẽ tiện lợi hơn rất nhiều.
Quả thực, xét trên trình độ tiện lợi, món bảo bối trữ vật này phải xếp vào cấp bậc thần khí!
Lại nói, đúng là thần thông 'Họa Giả Vi Chân' của Họa Thánh Bạch Hành Chi vô cùng mạnh mẽ. Đối phương chỉ cần liếc mắt nhìn một bảo vật khác, cũng có thể dựa vào thần thông của mình vẽ ra.
'Thư Hương động thiên' chính là một bức vẽ phỏng theo động thiên phúc địa, mà Thư Hương đại này cũng là một bức vẽ phỏng theo Càn Khôn đại.
Phải biết rằng, trước kia, Bạch Hành Chi đã để lại cho hậu nhân của mình cực nhiều nhiều trân bảo, nhưng bảo vật có nhiều đến mấy cũng đến một ngày miệng ăn núi lở. Trải qua hơn vạn năm, tới hiện giờ, toàn bộ Lý gia cũng chỉ còn hai, ba chiếc Thư Hương đại mà thôi.
Và lần này, bởi vì cảm tạ Tô Trường Không, Lý Tùng, cũng như cả Lý gia, chỉ có thể lấy ra một món bảo vật hữu dụng cho hắn như Thư Hương đại này.
Và đúng là Tô Trường Không cảm thấy rất hứng thú với Thư Hương đại, vì thế, hắn dứt khoát đưa tay nhận lấy. Lý Tùng đứng một bên cũng đang giảng giải cách dùng Thư Hương đại cho hắn: "Ngươi tập trung tinh thần cảm ứng không gian bên trong Thư Hương đại, dựa vào suy nghĩ có thể cất thứ cần cất vào và lấy thứ cần lấy ra, nhưng không thể bỏ vật còn sống vào bên trong."
Tô Trường Không nghe vậy, lập tức tập trung tinh thần. Và quả nhiên, hắn đã cảm ứng được bên trong Thư Hương đại có một mảnh không gian.
Mảnh không gian này không lớn cũng không nhỏ, rộng chừng trăm mét vuông, có kích cỡ bằng nửa phòng học, có thể gửi vào đây không ít vật phẩm.
Tô Trường Không cởi xuống Trảm Thiết đao bên hông, ý niệm khẽ động, ngay lập tức, từ miệng túi của Thư Hương đại sinh ra một lực hút, Trảm Thiết đao tới gần Thư Hương đại, đã nhanh chóng thu nhỏ lại, rồi rơi vào bên trong Thư Hương đại chỉ có kích cỡ bằng bàn tay.
Hô!
Theo ý niệm khẽ động, Trảm Thiết đao bị miệng túi 'Phun' ra, lại xuất hiện trong tay Tô Trường Không.
Tô Trường Không thực nghiệm vài lần, trong lòng cũng có chút vui sướng.
Đúng là Thư Hương đại này vô cùng tiện lợi, có thể giúp hắn mang theo bên mình rất nhiều thứ cần dùng, lại cực kỳ bí mật!
"Đa tạ Lý gia chủ!" Tô Trường Không nói câu tạ ơn, sau đó ném toàn bộ hành lý của bản thân vào bên trong Thư Hương đại, chỉ đeo một cây đao bên hông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận