Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 1161: Bổn Tọa... Tên Là Đạo Thần!!!

Vốn dĩ Vương Trọng Khâu vừa bị chặt đứt một cánh tay, trong lòng vô cùng kinh sợ. Nhưng tại thời điểm này, mọi cảm xúc đều nhạt nhòa đi hết, chỉ còn lại kinh hãi vô vàn, đương nhiên, ngay cả khi gã có giận dữ tới đâu, cũng không dám biểu lộ ra ngoài.
Chỉ thấy cái đầu gã hơi cúi xuống, bày ra vẻ mặt vô cùng khiêm tốn, tự khai báo danh tính.
Hiển nhiên, gã muốn dựa vào uy danh của Cổ Ma tông làm cho đối phương sợ ném chuột vỡ đồ!
Đối mặt với câu hỏi của Vương Trọng Khâu, âm thanh của Tô Trường Không trực tiếp vang vọng trong thức hải của mọi người: "Bổn tọa... Tên là Đạo Thần. Tại sao người của Cổ Ma tông lại xuất hiện trên mảnh đất này? Còn ra tay với võ giả nơi đây nữa? Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng, mình là đệ tử của Cổ Ma tông thì có thể tới đây hành động không kiêng nể gì?"
Tuy giọng của Tô Trường Không không lớn, nhưng lại vang vọng khắp linh hồn, mang một luồng uy áp đến từ Nguyên Thần.
"Đạo Thần?" Khi Vương Trọng Khâu và Hồng Mạn Thiên nghe được danh hiệu này, trong lòng cũng có chút mờ mit.
Bởi vì trên đời này có quá nhiều tồn tại tự xưng bản thân là Đạo Thần Nhỏ một chút là các đạo khách trong giang hồ, lớn một chút là các cường giả Nhập Thánh, tất cả bọn họ đều hoặc là tự xưng hoặc là được mọi người tôn vinh, tự lấy danh hào Đạo Thần, Kiếm Thánh... vân vân để gọi bọn họ.
Sắc mặt Vương Trọng Khâu chợt cứng đờ, trong lòng đầy rẫy lo sợ bất an: "Một vị Nguyên Thần lão quái lại nhúng tay vào cái chuyện cỏn con này sao?"
Cổ Thánh Quốc có một quy tắc ngầm, nói rằng các thế lực ở nơi này không được phép nhúng tay vào chuyện của cửu quốc khác.
Đại tông môn chướng mắt với chút lợi ích cỏn con ấy, tiểu tông môn lại không dám dễ dàng phá vỡ quy củ. Còn Vương Trọng Khâu, gã lại cho rằng Nguyên thần lão quái ra tay vì gã đã phá vỡ loại quy tắc ngầm này! Ngay lập tức, vẻ mặt Vương Trọng Khâu trở nên nghiêm túc nói: "Tiền bối, ngài có điều không biết. Một trưởng lão của Hạ Viêm gia tộc đã tiêu diệt vài đệ tử của Cổ Ma tông ta, nên ta mới ra tay truy nã hắn. Đây vốn là tư thù cá nhân, hoàn toàn không phải ta nhúng tay vào chuyện của tiểu quốc này. Vãn bối cũng chưa từng đả thương bất cứ một người vô tội nào ngoại trừ người của Hạ Viêm gia tộc! Mong tiền bối có thể phân biệt phải trái!" Vương Trọng Khâu nói năng rất có khí phách, cũng thẳng thắn chỉ ra lý do bản thân ra tay với Hạ Viêm gia tộc. Trong lòng đám người Hạ Viêm Long lập tức trở nên căng thẳng.
Trên thực tế, đúng là Vương Trọng Khâu có lý do để ra tay nhưng gã lại làm quá mức, chẳng những muốn bọn họ giao ra 'Đạo Vô Phong, còn bức bách bọn họ phải đưa thêm mười viên Thần Chủng để bồi tội.
"Kẻ đã giết đệ tử của Cổ Ma tông kia tên họ là gì?" Vẻ mặt Tô Trường Không vẫn thản nhiên như thường, hắn bình tĩnh mở miệng dò hỏi.
"Hắn tên là Đạo Vô Phong... Kẻ này tội ác tày trời! Từ trước đến nay, Cổ Ma tông ta vẫn tuân theo nguyên tắc có thù nhất định phải báo. Mong tiền bối có thể hiểu cho!" Vương Trọng Khâu vội vàng trả lời.
Trên thực tế đúng là gã không hề biết cái tên Đạo Vô Phong này, thậm chí gã còn chẳng thèm đến ý tới mấy tên đệ tử đã hi sinh kia.
Nói chính xác hơn, trong Cổ Ma tông, những võ giả còn chưa Nhập Thánh kia vốn không được xem là hạch tâm đệ tử. Gã chỉ coi đó là cái cớ để bóc lột Hạ Viêm gia tộc thậm tệ một phen thôi.
Trong lòng Hạ Viêm Long cũng trở nên khẩn trương. Vị cao thủ thần bí được bao phủ bởi kim quang này thực sự thâm sâu khó lường.
Đối phương vừa ra tay đã khiến Vương Trọng Khâu kinh sợ.
Nhưng đối phương vốn không thân cũng chẳng quen với đám người bọn họ. Hơn nữa, đúng là Vương Trọng Khâu có lý do để ra tay thật, gã lại được Cổ Ma tông chống lưng, chưa chắc vị cao thủ thần bí này sẽ nguyện ý đi trêu chọc vào Cổ Ma tông.
Nếu vị cao thủ thần bí này quyết định khoanh tay đứng nhìn, chắc chắn Hạ Viêm gia tộc sẽ phải hứng chịu một hồi đả kích cực lớn khó có thể thừa nhận nổi, dẫn tới không thể vực dậy nổi, thậm chí là diệt tộc!
"Thật trùng hợp, Đao Vô Phong mà ngươi nhắc tới... lại chính là đệ tử của bổn tọa!" Trong lúc mọi người đang căng thẳng chờ đợi, đột nhiên Tô Trường Không lại như cười như không, nói.
"Cái gì?"
Lời này vừa nói ra, Vương Trọng Khâu vốn đang đĩnh đạc nói chuyện, bỗng đờ đẫn cả người.
"Hắn... Hắn là sư phụ của Đạo Vô Phong?" Khóe miệng Hồng Mạn Thiên khẽ run rẩy, thực sự không tin nổi vào tại mình.
"Hắn là sư phụ của Đạo trưởng lão? Chẳng trách... Chẳng trách hắn lại ra tay!"
Đám người Hạ Viêm Long cũng ngẩn ra, sau đó là mừng rỡ như điên!
"Sư phụ của Đạo trưởng lão? Khó trách... Khó trách Đạo trưởng lão lại lợi hại như vậy! Hóa ra không phải hắn không có sư thừa! Hóa ra sư phụ của hắn chính là cường giả khiến cho cao thủ Cổ Ma tông cũng phải sợ hãi!" Đám người Hạ Viêm Nghĩa và Đoan Mộc Đào cũng giật mình.
Lại nói, biểu hiện của Tô Trường Không quá mức bất phàm, hắn chẳng những thăng cấp nhanh chóng, còn khủng bố hơn cả yêu nghiệt huyết mạch phản tổ, nhưng tin tức về hắn lại không nhiều. Từ trước đến nay, bọn họ chỉ biết hắn không có gia tộc và không có sư thừa mà thôi.
Nhưng ai có thể ngờ nổi, bọn họ cho rằng hắn không có sư thừa, đơn giản vì sư thừa của đối phương vốn là một đại nhân vật mà bọn họ không thể nào tưởng tượng nổi.
Lời Tô Trường Không vừa nói đương nhiên là bậy bạ. Hắn cần tìm cho mình một chỗ dựa vững chắc để Cổ Ma tông bên kia không dám hành động thiếu suy nghĩ mà thôi!
Hai mắt tiểu nhân màu vàng lạnh lùng nhìn về phía Vương Trọng Khâu. Một luồng uy áp đến từ linh hồn làm gã không tự chủ được mà túa đầy mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng gã đầy rẫy kinh ngạc: "Đạo Vô Phong không phải là dân bản xứ ở một tiểu quốc hay sao? Vì sao sư phụ của hắn lại là Nguyên Thần lão quái này?" Tới lúc này, Hồng Mạn Thiên cũng mơ màng ý thức được có chuyện gì đó không ổn rồi.
Hóa ra Nguyên Thần lão quái này tham gia vào chuyện của bọn họ... bởi vì đối phương chính là sư phụ của Đạo Vô Phong!
"Đáng chết... Đáng chết! Tên Đạo Vô Phong kia có tài cán gì mà có thể trở thành đệ tử của Nguyên Thần lão quái?” Trong lòng Hồng Mạn Thiên mắng thầm không thôi.
Nếu sớm biết đối phương có bối cảnh như vậy, khẳng định là bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ đâu.
Ai có thể ngờ rằng, sư phụ của một tên thổ dân nho nhỏ lại là cường giả hiếm hoi có thể tu ra Nguyên Thần tại Cổ Thánh Quốc?
Tô Trường Không khẽ cười nói: "Ngươi đến tìm đồ đệ của bổn tọa để báo thù, ngươi cảm thấy bổn tọa có nên quan tâm tới chuyện này hay không?"
Tuy đối phương đang cười nhưng Vương Trọng Khâu vẫn có thể nhận ra trong giọng nói lạnh lùng của hắn chứa đầy sát khí. Trong lòng Vương Trọng Khâu lập tức mắng to: "Hồng Mạn Thiên, con ả ngu xuẩn này... lại gặp phải lão quái vật bậc này?"
Tâm niệm trong đầu Vương Trọng Khâu lập tức thay đổi. Gã cố nén cơn đau thấu xương trên tay trái, để miễn cưỡng nở một nụ cười, nói: "Hóa ra Đạo Vô Phong chính là cao đồ của tiền bối? Thật đúng là lũ lụt tràn vào Long Vương miếu. Ta nghĩ... giữa chúng ta có sự hiểu lầm rồi. Nếu tiền bối đã ra mặt, oan gia nên giải không nên kết, việc này liền bỏ qua đi!"
1591 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận