Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 1196: Rời Khỏi Thiên Thánh Sơn!

Từ Văn biết đối mặt với Thiên Thánh sơn, loại mà có quái vật lớn như Khương gia đứng sau lưng này, trong tình huống mà mình không chiếm lý, chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai.
Nhìn thấy Từ Văn cúi đầu, sắc mặt Dụ Hưng có chút dịu đi, gã trầm giọng nói: "Từ Văn, nể tình đây là lần đầu tiên ngươi vi phạm, ta sẽ không truy cứu nhiều. 20 lượng nguyên dịch, coi như đây là một lời cảnh cáo nho nhỏ, nếu như ngươi lại tiếp tục phá hư quy tắc của Thiên Thánh sơn, thì đừng trách ta không lưu tình!"
“Được! Từ Văn chỉ có thể ngoan ngoãn đáp ứng, nhanh chóng lấy 20 lượng nguyên dịch từ trong túi trữ vật ra làm đền bù, nộp phạt cho hành động phá hư quy củ của mình.
Dụ Hưng thu hồi nguyên dịch, lại liếc mắt nhìn nam tử mặc trường sam kia một cái, lạnh lùng nói: "Còn ngươi... Ở Thiên Thánh sơn thì chú ý giữ quy củ một chút cho ta, đừng để ta mất hứng!"
Trên mặt nam tử mặc trường sam vẫn mang theo tươi cười, liên tục gật đầu.
Dụ Hưng cũng không nhiều lời vô nghĩa thêm nữa, sau khi cảnh cáo hai bên một câu, gã lập tức phất phất tay, chậm rãi biến mất vào chỗ sâu trong tầng mây cùng với nhóm Thiên Thánh vệ khác.
Đối với những người làm công tác giữ gìn trị an như bọn họ, loại chuyện này cũng gặp nhiều thành quen rồi. Bình thường, với những người lần đầu tiên vi phạm, bọn họ đều phạt nhẹ với mục đích cảnh cáo, rồi thôi, bỏ qua cho đối phương. Chỉ những đối tượng làm quá đáng, gây nguy hại thực sự, đám người Dụ Hưng mới trực tiếp truy cứu, phạt nặng!
"Từ huynh, ta không quấy rầy ngươi nữa" Nam tử mặc trường sam cười tủm tỉm nói, sau đó lập tức xoay người, hóa thành một luồng hồng quang, bay về phía bên ngoài Thiên Thánh sơn.
Sắc mặt Từ Văn vô cùng âm trầm, không để ý đến gã nữa, cũng nhanh chóng quay về bên trong động phủ, biến mất giữa ngọn núi cao kia.
"Không có ý nghĩa... chỉ là chút xung đột nho nhỏ mà thôi"
“Ha ha! Tên này ... nhà ngươi đúng là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, ai dám thật sự chiến đấu sinh tử ở Thiên Thánh sơn chứ?"
Đám võ giả Nhập Thánh đến góp vui chung quanh cũng dần dần tản đi.
Đối với đại đa số mọi người, thật ra bọn họ cũng không có hứng thú để ý đến ân oán giữa Từ Văn và nam tử mặc trường sam. Suy cho cùng, võ giả Nhập Thánh nào mà chẳng tồn tại qua biết bao năm tháng, có kẻ thù là chuyện quá bình thường?
Tô Trường Không chứng kiến toàn bộ quá trình, lại có chút đăm chiêu: "Hiển nhiên nam tử mặc trường sam kia có hận thù với Từ Văn, nên cố ý đến cửa khiêu khích...
Thực ra hắn cũng không thèm để ý đến ân oán giữa Từ Văn và nam tử mặc trường sam nọ, điều hắn để ý chỉ là Minh Hồn linh ẩn chứa tàn hồn của Chân Thú Minh Hồn Hổ trên người Từ Văn kia thôi!
"Phản ứng của Yêu Hồn Ấn đã biến mất? Là bởi vì nam tử mặc trường sam kia sao?” Nhưng lúc này, chuyện khiến trong lòng Tô Trường Không có chút suy tư chính là Yêu Hồn Ấn vốn xao động bất an đã bình ổn trở lại, mà thời điểm nó bình ổn trở lại, chính là sau khi nam tử mặc trường sam nọ rời đi.
"Chẳng lẽ... Nam tử mặc trường sam kia có liên quan đến yêu ma? Vì vậy hắn mới làm Yêu Hồn Ấn sinh ra phản ứng?” Tô Trường Không yên lặng suy tư.
Yêu Hồn Ấn chính là ấn ký chỉ yêu ma vương giả mới đủ khả năng ngưng tụ thành, cũng chính là thủ đoạn mà chúng dùng để đồng quy vu tận với địch nhân.
Bởi vì Ma sào đã khắc Yêu Hồn Ấn lên người Tô Trường Không kia còn chưa khôi phục đến thời kỳ đỉnh phong, lại cộng thêm Thiên Tàm Công của Tô Trường Không liên tục đột phá, một bên tăng một bên giảm, Thiên Tàm Công mới có thể tạm thời cung cấp đủ sinh mệnh lực cho Yên Hồn Ấn cắn nuốt, trợ giúp Tô Trường Không kéo dài sinh mạng thêm vài chục năm.
Tới hiện giờ Yêu Hồn Ấn lại sinh ra phản ứng vì nam tử mặc trường sam kia, chẳng lẽ đối phương có liên quan đến yêu ma sao?
"Cụ thể như thế nào... Cứ đi xem sẽ biết. Trong con ngươi của Tô Trường Không hiện lên một tia sáng. Yêu ma chân chính có nguy hại rất lớn. Tô Trường Không đã gặp qua không ít yêu võ giả, nhưng trên thực tế, bọn họ chỉ là võ giả dung hợp mảnh vỡ của “Nguyên Hồn Tinh” mà thôi, còn yêu ma chân chính chỉ có một, đó là Ma sào!
Hắn biết, tại Cổ Thánh quốc này cũng có yêu ma, thậm chí còn có rất nhiều.
Không ít lần thiên tai nhân họa trong lịch sử của Cổ Thánh quốc, đều có bóng dáng của đám yêu ma.
Rất có khả năng nam tử mặc trường sam từng làm Yêu Hồn Ấn sinh ra cảm ứng kia, có một mối quan hệ gì đó với yêu ma, nhưng câu chuyện thực sự là gì, lại phải chờ đến khi trực tiếp gặp mặt đối phương mới biết được!
Nửa canh giờ trôi qua, Tô Trường Không đang tĩnh tu trong trang viên, bỗng nhiên mở mắt. Dựa vào cảm nhận của Nguyên Thần, Tô Trường Không vừa phát hiện ra một luồng khí tức quen thuộc. Luồng khí tức này nhanh chóng xẹt qua ở phía chân trời, đi ra bên ngoài Thiên Thánh sơn.
"Là Từ Văn kia.." Trên mặt Tô Trường Không lóe lên một tia dị sắc.
Lúc trước hắn vẫn luôn lưu ý tình huống bên phía động phủ của Từ Văn, hiện giờ Từ Văn đã lựa chọn rời khỏi Thiên Thánh sơn, hiển nhiên mục đích của chuyến đi này chính là nam tử mặc trường sam nọ.
"Đi thôi, xem một chút" Tô Trường Không đứng dậy, cũng nhanh chóng bay lên trời, đi theo đằng sau. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì Từ Văn Hội rời khỏi Thiên Thánh sơn vào lúc này, khả năng cao là vì nam tử mặc trường sam nọ, mà nam tử mặc trường sam nọ có thể làm cho Yêu Hồn Ấn của Tô Trường Không sinh ra cảm ứng, đương nhiên Tô Trường Không cũng muốn tìm hiểu đến cùng!
Từ Văn rất cảnh giác, gã rời khỏi Thiên Thánh sơn, đi ra bên ngoài Thiên Hỏa thành, trên đường cũng thường xuyên chú ý tình huống chung quanh, xem có người theo dõi hay không.
Nhưng Tô Trường Không lại đi theo đằng sau, cách gã chừng mấy trăm dặm, một mực dựa vào khả năng cảm ứng của Nguyên Thần để theo dõi từ xa.
Khoảng cách như vậy, Từ Văn kia gần như không thể phát hiện ra mình đang bị theo dõi.
Từ Văn mang theo tâm sự nặng nề, một đường rời khỏi Thiên Hỏa thành, bay về hướng bắc, chỉ nửa ngày sau đã đi xa Thiên Hỏa thành chừng vạn dặm.
Tại một tòa sơn cốc yên tĩnh vô danh, dường như Từ Văn với gương mặt tràn đầy oán hận và nặng nề, vừa cảm nhận được khí tức gì đó, đã nhanh chóng hạ xuống phía dưới.
Trong sơn cốc trải đầy những tảng đá kỳ lạ lởm chởm, cây khô đầy đất.
Một nam nhân mặc áo dài đang ngồi khoanh chân trên một tảng đá lớn, cũng từ từ mở mắt. Người này chính là nam tử mặc trường sam vừa xảy ra mâu thuẫn với Từ Văn ở Thiên Thánh sơn lúc trước.
Nam tử mặc trường sam lộ ra vẻ mặt như cười như không cười nhìn chằm chằm vào Từ Văn, tới lúc này, gã cũng không thèm che giấu sát ý trong mắt: "Từ Văn, ngươi rất to gan, thật sự dám đến gặp ta?"
Trên mặt Từ Văn bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh: "Mã Hãn, loại tiểu nhân đê tiện ác độc như ngươi, còn dám xuất hiện trước mặt ta? Sao ta lại không dám đến?"
“Lúc trước ngươi giết thê tử của ta, ta vẫn còn nhớ rõ như in" Nam tử mặc trường sam tên Mã Hãn khẽ liếm liếm môi, tuy đang cười, nhưng ánh mắt lại chất đầy băng giá, lạnh đến thấu xương.
"Ngươi và thê tử của ngươi vốn là một đôi cẩu nam nữ vì tu ma công mà lạm sát người vô tội, ta chỉ hận lúc trước ngươi chạy quá nhanh, không thể chém chết luôn cả ngươi.." Từ Văn lạnh lùng nói.
Đúng là giữa Từ Văn và nam tử mặc trường sam Mã Hãn này có thù hận cực sâu.
1558 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận