Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 337 - Nếu Bổn Tọa Không Đi?

Tráng hán cao lớn khôi ngô nửa nằm trên ghế xương cá voi này có dung mạo thô lỗ, toàn thân phát ra một luồng khí chất của thượng vị giả, nhìn như lười biếng, nhưng bên trong đôi mắt lại ẩn chứa một loại cảm giác áp bách vô hình. Hắn chỉ nhìn bọn họ chằm chằm đã khiến trái tim hai người không tự chủ lập tức đập dồn dập, giống như đang bị một con hung thú theo dõi!
"Hắn. . . Hắn chính là Tư Không Dũng? Quả nhiên dũng mãnh vô song!"
Hai người nuốt nuốt nước miếng, ngay cả loại hải khấu chuyên liếm máu trên đầu lưỡi đao như bọn họ khi thấy bản thân 'Tư Không Dũng' cũng bị uy nghiêm từ hắn chấn nhiếp, nếu đổi lại là một người thường, phỏng chừng đã sớm bị dọa sợ tới mức không làm chủ được tinh thần.
"Tại hạ Chu Vĩ!"
"Tại hạ Chu Phong!"
"Ra mắt Tư Không bang chủ!"
Hai người chắp tay, đều đồng loạt tự giới thiệu một chút về bản thân.
"Không cần đa lễ, hai vị đường xa mà đến, là vì chuyện của Tư Không Chiến? Nói một chút xem hiện giờ tình huống của hắn như thế nào!" Tô Trường Không lạnh nhạt nói.
Âm thanh của hắn không lớn nhưng lại khiến hai người Chu Vĩ, Chu Phong cảm giác nó lớn đến mức chói hai tai.
Chu Vĩ cố gắng trấn định lại, lúc này mới nói: "Bẩm Tư Không bang chủ, tình huống của thiếu bang chủ Tư Không Chiến cũng không lo ngại, hiện giờ hắn đang được thủ lĩnh Lệ Hồn của chúng ta mời làm khách."
Lời này làm trong lòng Tư Không Văn, Tư Không Hoàng lập tức trở nên vui vẻ. Bọn họ nghe được hai người này chính miệng thừa nhận, đã hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, cũng biết lúc trước đúng là Tư Không Chiến không chết, chỉ bị địch nhân bắt giữ làm tù binh thôi!
Tô Trường Không chưa nói chuyện, lại Tư Không Văn không nhịn được nói: "Hai các ngươi nhận mệnh lệnh của Lệ Hồn mới đến đây? Nói thẳng đi, Lệ Hồn muốn điều kiện gì mới bằng lòng thả Chiến Nhi?"
Tất cả mọi người đều rõ ràng, Lệ Hồn phái sứ giả đến, khẳng định là muốn dùng Tư Không Chiến làm lợi thế để đổi lấy chỗ tốt!
Chu Vĩ, Chu Phong liếc nhau, trong đó Chu Phong tuổi ít hơn đáp: "Thủ lĩnh nhà ta dặn dò, đúng là có điều kiện muốn nói, nhưng hai người chúng ta thấp cổ bé họng, không có tư cách bàn điều kiện, cho nên xin Tư Không bang chủ đến nơi ở của thủ lĩnh nhà ta làm làm khách, rồi cùng người trao đổi việc này, sau đó mọi chuyện đều được giải quyết ổn thỏa!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tư Không Văn, Tư Không Hoàng đồng loạt biến đổi.
Lệ Hồn chính là đại khấu thứ năm trong Lam Vũ hải, thuộc hạ dưới tay binh nhiều tướng mạnh, lại muốn Tư Không Dũng đi đến địa bàn của đối phương đàm điều kiện? Đây rõ ràng là thỉnh quân nhập ung (vui lòng vào hũ – nôm na là đẩy người ta vào tình thế không thể làm gì khác)!
Không chỉ như vậy, từ khi Tư Không Dũng xuất quan tới nay đã trôi qua gần nửa năm, hiện giờ Lệ Hồn mới phái sứ giả đến Cự Kình bang… Chuyện này có nghĩa là trong khoảng thời gian nửa năm này, Lệ Hồn đều đang làm chuẩn bị, coi như chuẩn bị chu toàn rồi, mới cho người đến mời Tư Không Dũng đi qua!
Có thể tưởng tượng, nơi kia chính là đầm rồng hang hổ, nếu không đàm phán xong điều kiện, muốn rời đi cũng khó khăn.
Lệ Hồn đã để lộ rõ dương mưu, muốn lợi dụng điểm yếu là Tư Không Chiến, từ đó dẫn bang chủ Cự Kình uy chấn Mặc Lâm phủ thành tới đầm rồng hang hổ do chính đối phương bố trí, đến lúc ấy muốn nói chuyện gì, sẽ do kẻ này định đoạt.
"Nếu bổn tọa không đi?" Tô Trường Không nhìn chằm chằm vào hai người, bình tĩnh nói.
Chu Vĩ, Chu Phong nuốt ngụm nước miếng, có chút do dự, nhưng nghĩ đến chuyện Lệ Hồn đã phân phó, bọn họ cắn răng một cái, dường như đã hạ quyết tâm. Sau đó, Chu Vĩ trầm giọng nói: "Thủ lĩnh đã ủy thác chúng ta mang đến thứ này."
Nói xong, Chu Vĩ lấy ra một cái túi vải nhỏ từ trong lòng, trong này đựng một loại vật phẩm gì đó. Chu Vĩ kiên trì cởi bỏ túi vải, lộ ra vật bên trong.
Đó là một ngón tay, một ngón tay tái nhợt không chút máu, hơn nữa nhìn hình dáng, dường như đây là một ngón tay út.
"Ngón tay bị chặt này. . ." Tư Không Văn, Tư Không Hoàng đột nhiên đứng dậy, gương mặt lập tức biến sắc, không cách nào kiềm nén được.
Chu Vĩ nhìn thoáng qua Tô Trường Không vẫn lạnh nhạt không thay đổi sắc mặt, thật cẩn thận nói: "Thủ lĩnh nói. . . Nếu Tư Không bang chủ không vui lòng tiến đến, thì lần sau thứ chúng ta đưa tới sẽ không phải một ngón tay của thiếu chủ quý bang đâu. . ."
Nói xong, Chu Vĩ, Chu Phong đều âm thầm kêu khổ, trong lòng sợ hãi không thôi, sợ rằng vị bang chủ Cự Kình bang này sẽ giận dữ mà vỗ chết bọn họ!
Để Tư Không Dũng ngoan ngoãn nghe lời đi đến địa bàn của mình đàm điều kiện, Lệ Hồn đã trực tiếp chém xuống một ngón út của Tư Không Chiến, coi đây là uy hiếp, nếu Tư Không Dũng không đi, không còn nghi ngờ gì nữa, Lệ Hồn sẽ bầm thây Tư Không Chiến thành vạn đoạn!
Đừng nghĩ bọn họ không dám, đám hải khấu hung tàn này chính là một lũ kẻ lưu vong!
Bạn cần đăng nhập để bình luận