Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 423 - Có Người Muốn Giết Chúng Ta?

Thời gian vội vàng trôi qua, rất nhanh đã tới buổi sáng của năm ngày sau.
Thanh Nguyệt tửu lâu vốn là một nơi tầm hoan tác nhạc nổi tiếng trong Đại Phong châu thành và chỉ những người đại phú đại quý mới đủ điều kiện để tiêu xài ở đây. Và ngày hôm nay Thanh Nguyệt tửu lâu lại không tiếp đãi khách lạ, bên ngoài được giăng đèn kết hoa lộng lẫy, dường như sắp có tiệc vui.
"Hôm nay có người đặt tiệc mừng tại Thanh Nguyệt tửu lâu sao? Náo nhiệt như vậy?"
Đám người đi ngang qua cửa Thanh Nguyệt tửu lâu, đều tò mò nhìn vào bên trong.
"Nghe nói là Trần gia huynh đệ. Hai huynh đệ bọn họ vốn là huynh đệ sinh đôi, cùng tổ chức đại thọ năm mươi, cho nên đã chi một khoản số tiền lớn bao cả Thanh Nguyệt tửu lâu rồi."
"Hoá ra là bọn họ!"
Cũng có người biết thông tin, nắm được thân phận của người bao cả Thanh Nguyệt tửu lâu trong ngày hôm nay. Đối phương chính là hai thiên phu trưởng của Đại Phong thiết kỵ.
Đang lúc hoàng hôn, vậy mà cả con đường đã bị phong tỏa lại. Một đám binh sĩ mặc giáp trụ, cầm binh khí trong tay, đứng sừng sững uy nghiêm tại chỗ. Mỗi người trong bọn họ đều lộ ra khí tức dũng mãnh, toàn thân đứng thẳng như tùng bách, tựa như những bước tượng người, đủ để thấy kỷ luật nghiêm minh.
Những binh sĩ này đều là thành viên của Đại Phong thiết kỵ, nằm dưới quyền quản lý của Trần gia huynh đệ. Hôm nay vì tăng thêm khí phái cho tiệc mừng thọ, hai huynh đệ kia đã cho bọn họ đến đây tô điểm khung cảnh bên ngoài.
Bên cạnh đó, ngoài cửa tửu lâu không ngừng có khách nhân mang theo thọ lễ, thiệp mời tiến đến, tất cả đều được mời vào bên trong Thanh Nguyệt tửu lâu. Bầu không khí cả thọ yến là một mảnh yên bình.
Còn Tô Trường Không? Lúc này hắn đang yên tĩnh ngồi phía trên nóc của một tòa cao lầu nằm cách Thanh Nguyệt tửu lâu chừng ba trăm mét có dư.
Để chuẩn bị cho hành động tiếp theo, chẳng những hắn đã vận dụng Quy Tức Súc Cốt, còn thi triển Dịch Dung Thuật đã được học ở Cự Kình bang, nhìn từ bên ngoài, người ta sẽ đoán hắn chừng ba mươi tuổi, làn da hơi đen, dung mạo bình thường tới mức, có ném vào trong đám người cũng khó mà nhận ra được.
"Trần gia huynh đệ còn chưa xuất hiện sao?" Tô Trường Không đang vươn tay lau một mũi tên, chà sát làm đầu mũi tên sáng bóng như tuyết, âm thầm nói.
Từ buổi sáng hôm nay, hắn đã có mặt tại nơi sở hữu tầm nhìn trống trải này chờ đợi rồi. Nếu Trần gia huynh đệ xuất hiện, Tô Trường Không sẽ trực tiếp bắn chết bọn họ từ nơi này, sau đó rời đi.
Sắc trời ám đạm, trên bầu trời bắt đầu có trăng sao. Đêm hôm nay trời rất đẹp, khiến đám khách nhân tới tham gia thọ yến đều vô cùng vui vẻ. Trong đó có khá nhiều người đều là đồng sự của Trần gia huynh đệ, xuất thân là thành viên của Đại Phong thiết kỵ.
"Đến rồi!" Tô Trường Không đang yên tĩnh chờ đợi, trước mắt chợt sáng ngời.
Hắn đã thấy một chiếc xe ngựa đang trên đường đến đây, mà khi xe ngựa này tới nơi, đám binh sĩ đang canh gác ở hai bên con đường chung quanh Thanh Nguyệt tửu lâu đều khom mình hành lễ. Cũng có một chút khách nhân tới sớm đang đứng chờ đợi chiếc xe ngựa này ở bên ngoài cửa tửu lâu.
Xe ngựa dừng lại, có hai người một trước một sau bước xuống khỏi xe.
Một người trong đó mặc áo lam, căn cứ theo vẻ bề ngoài, đối phương chỉ chừng bốn mươi tuổi là tối đa, dáng người khôi ngô, trên thân có một luồng khí tức đặc hữu của quân nhân, dung mạo thô lỗ, không giận tự uy, mà một người khác mặc áo xanh, tướng mạo có bảy tám phần tương tự với tráng hán kia, chỉ khác là khí chất có chút nho nhã hơn.
"Là huynh đệ Trần Hưng Văn và Trần Hưng Võ." Lúc trước Tô Trường Không đã xem qua bức họa mà Chu Chính Nghiệp đưa cho hắn, cho nên lúc này, hắn chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra bọn họ chính là mục tiêu của hành động lần này, huynh đệ Trần gia!
"Trần đại ca, Trần nhị ca, sao tới giờ hai người các ngươi mới đến? Để cho chúng ta chờ lâu quá nha!" Ngoài cửa tửu lâu, vừa vang lên âm thanh trách móc của khách khứa.
Nam tử áo xanh có khí chất nho nhã Trần Hưng Văn kia nghe vậy, cực kỳ áy náy nói: "Trong quân doanh có chút việc vặt cần xử lý, cho nên chúng ta tới chậm chút! Hai huynh đệ chúng ta sẽ tự phạt ba chén, để bồi tội với mọi người!"
"Ha ha ha! Ba chén làm sao đủ được? Hôm nay là ngày vui của chúng ta, nhất định phải uống đến sông cạn đá mòn!" Mà Trần Hưng Võ kia lại cười ha ha một tiếng.
"Đúng đúng đúng! Không say không về!" Đám khách khứa cũng gật đầu phụ họa.
"Hả? Cẩn thận!"
Đột nhiên đúng lúc này, cả Trần Hưng Võ và Trần Hưng Văn đều biến sắc mặt. Bọn họ cảm nhận được trái tim của mình đang đập thình thịch thình thịch những tiếng kinh hoàng. Đó là bản năng báo động trước mỗi khi võ giả gặp phải uy hiếp trí mạng, hai người đều kêu to lên tiếng.
"Có người muốn giết chúng ta? Đến tột cùng là người phương nào? Lá gan lớn như vậy, dám ra tay ở nơi đây?” Trong lòng hai người đều trở nên kinh hãi.
Phải biết rằng, nơi này chính là nội thành của Đại Phong châu thành đó. Vậy mà đối phương dám ra tay giết người ở trong thành.Đúng là không đặt vương pháp vào trong mắt, to gan lớn mật!
Mà trong lúc hai người kia đang kinh hãi, hốt hoảng tìm kiếm xem uy hiếp đến từ nơi nào, thì Tô Trường Không ra tay!
Bạn cần đăng nhập để bình luận