Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 477 - Không Thể Sơ Suất!!!

"Làm càn!" Một tiếng gầm rung trời nổ tung, cửa phòng bị bạo lực đẩy ra, một nam nhân hùng tráng cất bước vào phòng. Người này bước ra một bước, một luồng khí huyết nóng cháy như hỏa diễm lan tràn khắp nơi, trực tiếp khiến khí tức âm lãnh kia biến thành hư không!
"Chấn Tượng. . ." Bùi Dương nhìn thấy người tới, thầm nhẹ nhàng thở ra.
Người vừa xâm nhập vào trong phòng đúng là Hồng Chấn Tượng, một trong bốn đại thống lĩnh của Đại Phong thiết kỵ. Hồng Chấn Tượng vẫn một mực chờ ở bên ngoài, bởi vậy bên trong vừa xuất hiện dị thường, hắn lập tức xông vào.
"Khí huyết thật hùng hậu!" Trong lòng Mộc Hâm chấn động.
Chỉ thấy Hồng Chấn Tượng đứng sừng sững ở nơi này, râu tóc đều dựng, tựa như một con hùng sư bị chọc giận, dù dị tượng khí huyết không lộ ra bên ngoài, nhưng lại có thể cảm nhận được Hồng Lô trong cơ thể hắn phát ra luồng khí huyết đáng sợ tựa như núi lửa kia, một khi bùng nổ, tất long trời lở đất!
"Ừm? Người này. . . Không tầm thường! Hắn chính là Hồng Chấn Tượng?" Ngay cả lão giả áo bào xanh Mộc Huân kia cũng lộ ra vẻ sửng sốt, bên trong con ngươi màu lục sẫm đã hiện lên một mảnh ngưng trọng.
Hồng Chấn Tượng ở Đại Phong châu là đánh ra tới uy danh, từ nhỏ thiên phú dị bẩm, gặp mạnh càng mạnh, là châu chủ Bùi Dương đại tướng được coi trọng nhất!
"Nhị vị đến từ ngàn năm thế gia, nhưng nơi đây không phải là chỗ mà các ngươi có thể giương oai!" Trong hai tròng mắt Hồng Chấn Tượng ẩn chứa lực áp bách đáng sợ, hắn lạnh lùng nhìn chăm chú vào Mộc Hâm, Mộc Huân.
Bên ngoài đã có thật nhiều binh sĩ với khí huyết hùng hậu đang tụ tập.
Sắc mặt Mộc Huân biến ảo, lão vốn là người của Mộc gia, là phụ thân của Mộc Hâm, là gia gia của Mộc Tấn, tuy tính tình không đến mức hấp tấp nóng nảy như hai người kia nhưng cũng chẳng phải hiền lành tốt tính gì. Hiện giờ Bùi Dương kia đã thể hiện rõ ý muốn bao che cho hung thủ giết người, ngay cả lão cũng không nhịn được kích động muốn mạnh mẽ ra tay bắt lấy đối phương.
Nhưng xúc động này bị Mộc Huân cứng rắn cắt ngang.
Lão hiểu rất rõ, Bùi Dương này vốn là chủ của một châu, nếu lão ngang nhiên ra tay với đối phương, chính là tuyên chiến thẳng thừng với Đại Viêm hoàng thất.
Mà đây lại chính là cái giá rất đắt, khiến cho cả Mộc gia cũng không thừa nhận nổi!
"Bùi châu chủ, hi vọng ngươi tự giải quyết cho tốt! Ngươi chưa chắc đã đủ bản lĩnh là địch của Mộc gia chúng ta! Đi!" Mộc Huân đứng dậy, hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người bước đi.
Dù Mộc Hâm có không cam lòng cỡ nào, thì hắn cũng biết, trước tình huống hiện giờ, bọn họ không có khả năng trực tiếp ra tay, xé rách da mặt, chỉ có thể theo Mộc Huân rời đi.
Hồng Chấn Tượng cũng không ngăn trở, tùy ý để hai người ấy rời đi.
"Phụ thân, chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao? Hung thủ giết người kia đang ở ngay bên trong quân doanh, hơn phân nửa kẻ kia chính là thủ hạ của Bùi Dương. Hắn muốn bao che cho hung thủ giết người đó!" Trên đường, Mộc Hâm cực kỳ không cam lòng.
"Chúng ta còn có thể làm sao bây giờ? Vì một Mộc Tấn mà làm cho cả Mộc gia đều khai chiến cùng hoàng thất sao?" Trong con ngươi trầm thấp của Mộc Huân hiện lên một mảnh bạo ngược.
Mộc Hâm cắn chặt hàm răng đến mức khanh khách rung động: "Nhi tử ta đã chết. . . Tuyệt đối không để quên đi như vậy! Còn thiên hạ, Đại Viêm gia các ngươi. . . Chưa chắc còn có thể ngồi yên ổn được bao lâu!"
Hai người không làm được chuyện gì đành phải rời đi, lại không dám xé rách da mặt, trực tiếp công khai giết chóc, dẫu biết rõ hung thủ giết người đang ở ngay bên trong quân doanh, lại chỉ có thể lực bất tòng tâm, hận đến ngứa răng mà không làm gì được. Bọn họ vốn người của ngàn năm thế gia, có mấy khi nếm trải thiệt thòi lớn đến vậy đâu?
Nhưng Mộc gia có mạnh hơn nữa, cũng không mạnh đến trình độ có thể chống lại thế lực thống trị như Đại Viêm hoàng triều! Chỉ có ẩn nhẫn!
Hai phụ tử Mộc gia tạm thời rời đi, trong phòng một lần nữa rơi vào im lặng, Bùi Dương ngồi dựa vào lưng ghế, xoa xoa huyệt Thái Dương, bất đắc dĩ thở dài: "Đúng là thời buổi rối loạn, đoạn thời gian trước đã có hai thiên phu trưởng chết, đệ đệ của ta bị người làm nhục một phen, hiện giờ Mộc Tấn cũng chết. . . Còn có thể là người trong nhà làm. Gần đây phản quân lại rục rịch."
Bùi Dương là châu chủ Đại Phong châu, địa vị cực cao, đương nhiên mỗi ngày đều có những chuyện phiền nhiễu.
Sau đó, Bùi Dương nói với Hồng Chấn Tượng: "Ngươi lập tức đi gọi mấy người Diệp Lăng Phong, Hải Tuyết đi tới gặp ta! Ta có chuyện muốn hỏi bọn họ!"
Nếu Mộc Tấn thật sự bị cao thủ trong Đại Phong thiết kỵ giết, thì ngoại trừ những người không có mặt ở đây, cũng chỉ có một vài người như vậy, mục tiêu ít hơn nhiều, hắn chỉ cần lần lượt hỏi một phen, nhất định sẽ có thu hoạch.
Hồng Chấn Tượng gật gật đầu, nhưng thoáng do dự một chút, lại mở miệng nói: "Có khả năng người giết Mộc Tấn vốn không nằm trong số chúng ta? Mà đối phương biết mình đã chọc tới Mộc gia, nên mới đến địa bàn Đại Phong thiết kỵ chúng ta tị nạn!"
"Rất có khả năng! Hãy cho người ta đi xem danh sách những thành viên đã gia nhập Đại Phong thiết kỵ gần đây, sau đó dặn dò người bên dưới lưu ý những thành viên mới này!" Những lời của Hồng Chấn Tượng rất có đạo lý, Bùi Dương lập tức bổ sung một câu.
Đúng là trong mấy ngày gần đây, Đại Phong thiết kỵ có tuyển nhận thành viên từ bên ngoài vào, chừng hơn một ngàn người.
Bên trong những người này có hung thủ đã giết chết Mộc Tấn hay không? Tuy Bùi Dương cảm thấy khả năng này rất nhỏ nhưng vẫn không thể bỏ qua.
Lại nói, một cao thủ có thể giết chết Mộc Tấn, sẽ rất dễ lộ ra dấu vết khi trà trộn vào quân doanh có quy củ sâm nghiêm như Đại Phong thiết kỵ, bởi vì ngày nào cũng cần phải tiến hành các loại huấn luyện, dưới tình huống bó tay bó chân như vậy, nếu thực sự có hung thủ, đối phương tất sẽ lộ ra sơ hở thôi!
Chỉ cần khiến cho thủ hạ chính là nhóm bách phu trưởng lưu ý tới những tân binh gia nhập gần đây, nhìn xem ai có biểu hiện nổi bật nhất, ai có những biểu hiện kỳ quái, hoặc là ai cố ý giấu giếm, có lẽ sẽ ra kết quả!
"Rời đi rồi sao?"
Đương nhiên là Tô Trường Không không biết đoạn đối thoại giữa phụ tử Mộc gia và Bùi Dương, nhưng hắn lại cảm giác được Mộc Xà Ấn đang xao động không ngừng dưới chân khí áp chế kia lại một lần bình tĩnh xuống.
Hẳn là người của Mộc gia đã rời khỏi phụ cận quân doanh rồi.
"Không thể sơ suất, nhưng cũng không cần quá mức lo lắng. Ta chỉ cần làm tốt chuyện của mình, không rời khỏi quân doanh, chắc chắn không có việc gì." Tô Trường Không cũng không hoàn toàn thả lỏng.
Nói không chừng, người của Mộc gia sẽ canh giữ ở bên ngoài quân doanh, nếu Tô Trường Không rời khỏi nơi này, vừa vặn bị bọn họ đụng phải sẽ rất phiền toái.
Nhưng chuyện này cũng không thành vấn đề, Tô Trường Không căn bản không định rời khỏi quân doanh một bước! Chờ tới khi Mộc Xà Ấn hoàn toàn tiêu tán, hắn mới cân nhắc tới chuyện rời khỏi nơi này, còn trước đó, cứ chăm chỉ làm nghề rèn là được!
"Đang đang đang!"
Nghĩ đến đây, Tô Trường Không càng có thêm động lực, bắt đầu chuyên chú vung thiết chùy, rèn khối sắt trước mặt, khiến tạp chất bên trong bị loại bỏ, bách luyện thành cương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận