Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 57: Tuổi Trẻ Quá Xốc Nổi! Một Màn Giết Chóc Nguyên Thủy Nhất!

Lúc này, ở phía sau thiếu niên đệ tử Bạch Ngọc bang vừa ngã xuống đất kia, có một một thanh niên xương gò má hơi hơi cao lộ ra ao lõm, khóe mắt hẹp dài vừa xuất hiện, đúng là Tô Trường Không thông qua Quy Tức Súc Cốt thay đổi hình dạng!
Chỉ thấy ánh mắt Tô Trường Không lạnh như băng, hắn lập tức kéo thiếu niên đệ tử Bạch Ngọc bang vừa bị mình đánh ngất vào trong góc phòng, cởi y phục trên người đối phương xuống, sau đó tự thay cho mình.
Không bao lâu sau, Tô Trường Không đã mặc vào bộ y phục màu trắng của đệ tử Bạch Ngọc bang, nhưng đôi mắt lạnh như băng vẫn khiến dung mạo của hắn có vẻ sát khí bức người!
"Hắc Kỵ bang ư? Hôm nay… Các ngươi hãy trả cái giá thật đắt đi!"
Tô Trường Không hít sâu một hơi, đuổi theo đội ngũ đệ tử Bạch Ngọc bang ở phía xa xa, đang vội vã chạy về phía chiến trường bên ngoài trụ sở.
Chỉ trong chớp mắt, gần một nửa người trong số những người quen biết và cộng sự gần nửa năm của hắn đã chết thảm dưới tay đám gia hỏa Hắc Kỵ bang kia, dù Tô Trường Không không bị thương tổn dù chỉ một sợi tóc nhưng trong lòng hắn vẫn nhộn nhạo một luồng tức giận pha trộn cùng sát ý.
Nếu hắn cứ như vậy rời đi, hiển nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Phù hợp với câu nói “quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ” (ý là không lại gần nơi nguy hiểm)
Nhưng chỉ sợ hắn bỏ đi như vậy sẽ khiến cảm giác khó chịu trong lòng không dễ tiêu tan, muốn tu luyện nhập định đã khó càng thêm khó!
Ý định của Tô Trường Không rất đơn giản.
Hắn muốn ngụy trang thành đệ tử Bạch Ngọc bang, hung hăng giết một đám võ giả Hắc Kỵ bang, báo thù thay đám người Trương Càn, Lưu Xán chết thảm trong tay bọn chúng!
Coi như để lòng mình yên ổn, cũng khiến người đã mất kia được nhắm mắt xuôi tay.
"Mau! Hôm nay là cơ hội thật tốt để giết địch lập công!"
Tô Trường Không mặc chế phục (đồng phục) đệ tử Bạch Ngọc bang, lẫn vào bên trong một đám đệ tử Bạch Ngọc bang, lập tức nghe thấy nam tử tóc dài vẻ mặt hưng phấn ở bên cạnh kêu lên một tiếng.
Đối với đám bang chúng bình thường, lập công trong đại chiến chính là con đường nhanh chóng để trở nên nổi bật!
Nhưng ngay sau khi cả đoàn người lao ra khỏi trụ sở, đi tới chiến trường nơi hai bên đang kịch liệt va chạm, ai nấy đều có chút ngây dại, sững sờ.
"Sát!"
Phía xa xa là cảnh tượng cực kỳ thảm thiết mà bọn họ chưa từng được nhìn thấy.
Một tiếng rống giận rung trời ập tới, âm thanh chiến mã hí vang ùa ra. Khi võ giả đôi bên chém giết ai nầy đều bật lên tiếng rít gào, rung động cả tâm thần, mùi máu tươi tràn ngập…
Đây là một màn giết chóc nguyên thủy nhất!
"Phốc xuy!"
Mấy trượng đằng trước, một võ giả Hắc Kỵ bang cưỡi con ngựa cao to, đang phóng ngựa bay nhanh, loan đao trong tay giương lên, sạch sẽ lưu loát chém xuống một cái đầu của võ giả Bạch Ngọc bang.
Cái đầu kia bay lên cao cao, sau đó đập thật mạnh xuống mặt đất.
Từ vị trí phần gáy đứt đoạn, huyết dịch như nước suối phun cao tới một trượng!
Một màn huyết tinh kích thích này, trực tiếp khiến nam tử tóc dài vừa nãy còn hô hào tuyên bố muốn chém giết võ giả Hắc Kỵ bang lập công, trực tiếp trở nên ngây dại, ngơ ngác đứng sững sờ tại chỗ, tựa như mất hồn!
Đây hoàn toàn không phải dàn cảnh tập trận, mà là chém giết sinh tử chân chân chính chính, mỗi người đều giắt đầu ở lưng quần, không phải ngươi tử chính là ta vong!
"Đám nương nương khang của Bạch Ngọc bang này quá yếu ớt? Phỏng chừng, cả đám đã sống an nhàn sung sướng quá lâu rồi!"
Hơn trăm kỵ sĩ Hắc Kỵ bang, hung hãn dị thường, có người thấp giọng cười nhạo. Bọn họ cảm thấy Bạch Ngọc bang đã quá lâu không gặp phải địch nhân rồi.
Và những võ giả không trải qua chém giết sinh tử, không có khả năng trở thành cường giả.
"Sát!"
Lúc này có một kỵ sĩ Hắc Kỵ bang phát hiện nam tử tóc dài đang ngây người, trực tiếp phóng ngựa lao nhanh đến.
"Cẩn thận!" Gần đó có đệ tử Bạch Ngọc bang lớn tiếng quát lên, muốn nhắc nhở, nhưng chờ đến khi nam tử tóc dài phục hồi lại tinh thần, kỵ sĩ Hắc Kỵ bang kia đã đến gần trong gang tấc.
Đối phương trực tiếp thúc ngựa lao lên va chạm chính diện.
"Hí luật luật!"
Chiến mã kia phát ra tiếng hí rền vang, móng trước nâng lên cao cao, lại nện thẳng xuống.
Mà đúng lúc này, một bóng đen chợt lao ra.
Đúng là Tô Trường Không!
Tô Trường Không hơi hơi xoay người, cả người chui xuống dưới bụng của chiến mã vừa giơ móng trước lên, sau đó hắn ôm lấy bụng ngựa, cánh tay phát lực, dùng sức kéo nó đi!
"Hí luật luật!"
Con chiến mã nọ lập tức hí lên một tiếng thê lương, trực tiếp ngã lật về phía sau, hung hăng đập xuống mặt đất, là liên lụy tới kỵ sĩ Hắc Kỵ bang trên lưng ngựa, cũng bị ngã tới gãy xương đứt gân, còn bị chiến mã đè lên người, kêu thảm thiết liên tục nhưng không cách nào động đậy được!
Tô Trường Không nhìn kỵ sĩ Hắc Kỵ bang liên tục giãy dụa, muốn rời khỏi lại không thể, có vẻ vô cùng thê thảm, trong đầu hắn lập tức nhớ lại ánh mắt mờ mịt của đám người Trương Càn, Lưu Xán ngay lúc bị bắn chết kia…
Bỗng chốc ánh mắt hắn trở nên lạnh như băng, không một chút nương tay, hắn giơ chân lên, đạp một cước xuống cổ họng kỵ sĩ nọ.
"Ca sát!"
Âm thanh xương cốt vỡ nát vang lên, hai mắt kỵ sĩ nọ lập tức trợn trừng trừng, không còn giãy dụa nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận