Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 462 - Ta Nhớ Ra Rồi… Ngươi Là Tư Không Dũng!!!

Người trả lời vẫn là Thiết Hạ, hắn nhìn thoáng qua thi thể Hoàng Phủ Hoành Lãng trên mặt đất, sau đó mới nói: "Chúng ta nhận được tin tức, môn chủ Thiết Kiếm môn này cấu kết với phản quân, cho nên muốn tới bắt hắn, không nghĩ tới các hạ đã chém giết hắn trước chúng ta một bước."
"Thì ra là thế!" Tô Trường Không thầm giật mình, hóa ra là trùng hợp.
Có lẽ vì võ công bí tịch, cũng có lẽ vì tiến thêm một bước, mới khiến môn chủ Hoàng Phủ Hoành Lãng Thiết Kiếm môn âm thầm có liên hệ cùng phản quân.
Đây tuyệt đối là điều mà Đại Phong thiết kỵ không thể dễ dàng tha thứ. Bởi vậy hôm nay, ba vạn phu trưởng Mộc Tấn, Thiết Hạ mới đồng thời suất quân đến vây bắt đối phương.
Những đệ tử Thiết Kiếm môn bình thường vừa nhìn thấy đội quân đột kích chính là Đại Phong thiết kỵ, gần như chẳng tạo nên không bao nhiêu chống cự đã nhanh chóng đầu hàng từng đám từng đám một.
Mà đám người Mộc Tấn lo lắng Hoàng Phủ Hoành Lãng sẽ chạy trốn, mới vội vàng chạy tới nơi Hoàng Phủ Hoành Lãng bế quan trước để bắt kẻ này lại, vì thế mới xảy ra một màn trước mắt này.
"Hoàng Phủ Hoành Lãng đã chết, các ngươi cũng bớt chút tay chân." Tô Trường Không lạnh nhạt nói.
Dường như ba người này muốn bắt sống, đáng tiếc đã tới chậm một bước, Tô Trường Không lại giết Hoàng Phủ Hoành Lãng mất rồi.
"Ta cáo từ trước, không quấy rầy Đại Phong thiết kỵ các ngươi làm việc." Tô Trường Không nói.
Hắn cảm thấy nơi đây không nên ở lâu. Hiện giờ hắn đã đánh chết Hoàng Phủ Hoành Lãng, chỉ cần tới Đông Lâm Quỷ thị một chuyến, có thể đạt được thứ hắn muốn rồi.
"Chậm đã!"
Nhưng chuyện nằm ngoài dự đoán đã xảy ra.
Tuy Thiết Hạ và nữ tử cao lớn cũng muốn làm rõ thân phận của Tô Trường Không, dẫu sao cao thủ có thể giết được Hoàng Phủ Hoành Lãng, tất nhiên không tầm thường nhưng bọn họ không muốn làm phức tạp chuyện này lên, cũng không tiện ngăn trở.
Ấy vậy mà Mộc Tấn lại mở miệng đúng vào lúc này.
"Có gì cần chỉ giáo sao?" Tô Trường Không nhướng mày nhìn về phía Mộc Tấn, Mộc Tấn này sinh ra tại ngàn năm thế gia, đã hoành hành ngang ngược thành quen rồi.
Lúc trước Mộc Tấn đi vào Mặc Lâm phủ thành tru sát yêu ma làm hại, nhưng mặc kệ không giết chết yêu ma, kết quả là khi Tô Trường Không chém giết yêu ma, Mộc Tấn này lại nhảy ra muốn cướp đoạt chiến lợi phẩm, muốn lấy thế đè người.
Mộc Tấn nhìn chằm chằm vào Tô Trường Không, mở miệng nói: "Ngươi biết ta? Ta cảm giác ngươi có một chút địch ý nhàn nhạt với ta!"
Tô Trường Không âm thầm kinh ngạc, Mộc Tấn này mang trong mình huyết mạch đặc thù, khiến cho cảm giác trở nên nhạy bén như thế ư?
Đương nhiên Tô Trường Không có địch ý mười phần với những chuyện Mộc Tấn đã làm lúc trước. Cũng bởi vậy, vừa rồi hắn đã lộ ra một chút địch ý ngay trong ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Mộc Tấn, tuy đã lập tức thu lại, nhưng không ngờ Mộc Tấn này vẫn cảm nhận được.
Đáng tiếc hiện giờ không phải thời cơ tốt để ra tay, Mộc Tấn này có thực lực không tầm thường, bản thân lại là thế gia đệ tử, nếu không có mười phần nắm chắc, Tô Trường Không cũng không muốn liều mạng cá chết lưới rách với đối phương, không cần thiết phải làm như vậy! Dù sao lúc trước hai bên giao chiến, hắn cũng không thiệt thòi!
Vì thế Tô Trường Không không mặn không nhạt nói: " Ngươi rất có danh tiếng sao? Ta nhất định phải biết ngươi hả?"
Lời này khiến chân mày của Mộc Tấn nhíu lại, nhưng bản thân hắn cũng không dám khẳng định có phải cảm nhận hồi nãy của mình là sai lầm hay không. Theo lý thuyết hai người bọn họ mới gặp mặt lần đầu tiên, nhưng không hiểu sao trong lòng Mộc Tấn vẫn mơ hồ cảm thấy có một chút quen thuộc nhàn nhạt khi nhìn thấy đối phương.
"Được rồi, ba vị, sẽ không phụng bồi! Tái kiến!"
Tô Trường Không không dây dưa thêm, hắn lập tức xoay người bóng dáng chợt lóe, nhanh chóng lao xuống dưới chân núi, để lộ ra khinh công không tầm thường.
"Hai người các ngươi ở lại nơi này chủ trì đại cục, giải quyết tốt hậu quả!" Mộc Tấn thoáng do dự, nhưng rất nhanh sắc mặt đã trở nên bình tĩnh. Hắn lạnh nhạt phân phó với hai người Thiết Hạ một tiếng, sau đó bóng dáng chợt lóe, nhanh chóng đuổi theo hướng Tô Trường Không vừa rời đi!
"Này. . ."
Thiết Hạ và nữ tử cao lớn đều kinh ngạc, rõ ràng nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, bây giờ Hoàng Phủ Hoành Lãng đã đền tội nhưng dường như Mộc Tấn cảm thất cực kỳ hứng thú với thân phận của người đã chém giết Hoàng Phủ Hoành Lãng kia, tới mức đối phương đã rời đi mà hắn vẫn không chịu bỏ qua, dứt khoát đuổi theo.
Hai người nhìn nhau, đều bất đắc dĩ lắc đầu.
Mộc Tấn này là thế gia đệ tử, thân phận đặc thù, phong cách hành sự cũng không kiêng nể gì. Đáng tiếc bọn họ không thể ngăn trở, chỉ có thể ở lại xử lý sự vụ bên trong Thiết Kiếm môn thôi.
Hiện giờ môn chủ Thiết Kiếm môn đã âm thầm liên hệ cùng phản quân, đương nhiên bọn họ cần phải bắt toàn bộ từ trên xuống dưới đám người bên trong Thiết Kiếm môn, gặng hỏi các loại tin tức liên quan.
Nói nữa, lấy thực lực của Mộc Tấn, cũng không cần lo hắn sẽ xảy ra vấn đề!
"Mộc Tấn này. . . mắc bệnh thần kinh sao? Cứ nhất quyết muốn đi theo ta như vậy?"
Tô Trường Không âm thầm nhíu mày, một đường này hắn đi rất nhanh, còn triển khai thân pháp, vậy mà Mộc Tấn vẫn theo sát đằng sau, lấy thân pháp, tốc độ của hắn, đúng là khó có thể cắt đuôi được đối phương.
Cứ như vậy, hai người một chạy một đuổi, như là hai luồng huyễn ảnh một đen một trắng, nhanh chóng xuyên qua khu vực núi rừng hoang dã.
Chỉ một thoáng thôi, hai bên đã đi được hơn trăm dặm.
Trong một mảnh núi rừng yên tĩnh, Tô Trường Không dừng chân, mặt không chút thay đổi quay đầu nhìn lại, Mộc Tấn cũng dừng bước, hai mắt nghiền ngẫm đánh giá trên người hắn, đau khổ suy tư, như là đang nhớ lại điều gì.
"Rốt cuộc là các hạ có ý tứ gì? Không nên đi theo ta, nếu muốn động thủ. . . Ta sẽ phụng bồi tới cùng!" Tô Trường Không lộ ra sắc mặt lãnh khốc nói, dáng vẻ như muốn nói rằng nếu Mộc Tấn còn dám đuổi theo, sẽ liều mạng chiến một trận.
Mộc Tấn nhíu nhíu mày, tính tình hắn vốn vô cùng táo bạo, ghét nhất là bị người ta uy hiếp, nhưng người trước mắt này đã chém giết Hoàng Phủ Hoành Lãng, khẳng định là cao thủ ít có trong Đại Phong châu thành, nếu không có xung đột về lợi ích thực tế, hắn cũng không có ý định ra tay.
Sở dĩ một đường đuổi theo như vậy, là vì Mộc Tấn muốn làm cho rõ ràng vì sao khi nhìn thấy Tô Trường Không, hắn lại có một loại cảm giác quen thuộc.
Phải biết rằng, hắn vốn là đệ tử của ngàn năm thế gia, có được huyết mạch đặc thù, về lý sẽ không nhận lầm người đâu. Bởi vậy, loại cảm giác quen thuộc này khiến cho hắn dám khẳng định, bản thân đã từng gặp Tô Trường Không ở nơi nào đó rồi!
"Nếu còn đuổi theo, đừng trách ta không khách khí!" Tô Trường Không lại cảnh cáo Mộc Tấn một tiếng.
Hắn biết rõ khi đối mặt với loại người như Mộc Tấn, nhất định phải tỏ thái độ cường ngạnh, ngang ngược không cần mạng.
Và cũng chỉ có tỏ thái độ không sợ liều chết chiến một trận cùng đối phương, mới có thể khiến Mộc Tấn này kiêng kị, không dám dây dưa nữa.
Nói xong, Tô Trường Không thấy Mộc Tấn vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, bản thân hắn cũng chuẩn bị xoay người rời đi.
Hắn không muốn trêu chọc phải một con quái vật lớn trong giai đoạn bản thân còn chưa hoàn toàn trở nên mạnh mẽ, bởi vậy chỉ thầm nghĩ phải rời đi, thoát khỏi Mộc Tấn khó chơi này trước lại tính sau.
Nhưng bỗng nhiên, linh quang chợt lóe trong đầu Mộc Tấn, dường như kẻ này vừa nghĩ tới điều gì, lại bật thốt lên: "Ta nhớ ra rồi. . . Ngươi là Tư Không Dũng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận