Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 812 - Yêu Khí Dạng Sương Mù…

Diệt Sinh hội nhân vật cấp trưởng lão, mỗi người đều là tồn tại có thực lực mạnh mẽ, lúc trước khi Tô Trường Không gặp được Đàm Du, hắn phải thừa dịp đối phương sơ suất mới có thể dựa vào thủ đoạn 'Phi tiễn' thành công đào thoát.
Đúng là yêu võ giả đỉnh cao bậc này, cần Đoan Mộc Đào phải tự thân xuất mã.
"Hai ngày trước đã rời đi rồi sao? Ừm… dù sao hiện giờ ta cũng đang nhàn rỗi... Không bằng đi một chuyến xem sao." Tô Trường Không thoáng trầm ngâm, rồi đưa ra quyết định.
Cùng với chờ ở chỗ này, không bằng đến Phục Tượng sơn bên kia xem tình huống.
Quan hệ giữa Tô Trường Không và Diệt Sinh hội bên kia đã sớm là tử địch, từ lúc trước, khi hắn kết thù cùng yêu võ giả Phong Nhật Nguyệt, lại đến lúc bị Đàm Du chặn giết, hết thảy những chuyện này đều khiến Tô Trường Không sinh ra sát ý thật lớn với thành viên của Diệt Sinh hội!
Hơn nữa, hắn đi Phục Tượng sơn, Đại Hồng châu nhìn xem, nếu có thể thuận tay giết chết Hạ Ngọc Thần, ít nhất cũng có thể thu hoạch được một viên thượng cấp Yêu Ma Tinh Hạch.
Hạ Ngọc Thần và Đàm Du thuộc cùng một cấp bậc, dù đối phương mạnh hơn Đàm Du cường, phỏng chừng cũng chẳng mạnh hơn bao nhiêu, Tô Trường Không đối phó với kẻ này không thành vấn đề. Mà cứ cho rằng tình huống nơi ấy cực kỳ nguy hiểm đi, Tô Trường Không nắm giữ thân pháp Lộc Hí, khinh công Hạc Hí trong tay, thoát thân không thành vấn đề!
"Đa tạ Triệu chủ quản đã báo cho, Đao mỗ còn có việc, sẽ rời đi trước, không cần tiễn." Nghĩ đến đây, Tô Trường Không lập tức nói một câu với Triệu Phong, rồi xoay người rời đi.
Triệu Phong nhìn thấy bóng dáng Tô Trường Không rời đi, trong lòng cũng đầy mong đợi: "Hi vọng có thể theo kịp..."
Triệu Phong nói cho Tô Trường Không việc này, tự nhiên là có mục đích, lão hy vọng Tô Trường Không cảm thấy hứng thú với chuyện này rồi đi theo qua bên đó hỗ trợ. Tuy thực lực của Đoan Mộc Đào rất mạnh mẽ, cũng có thần binh nơi tay, nhưng yêu võ giả cấp trưởng lão của Diệt Sinh hội, vốn không phải nhân vật bình thường, nếu Tô Trường Không có hứng thú ra tay với đối phương, chắc chắn sẽ làm đám người Đoan Mộc Đào thoải mái hơn nhiều.
Nhưng Triệu Phong cũng không quá nắm chắc, đám người Đoan Mộc Đào đã rời đi được hai ngày rồi, tính toán thời gian, có lẽ đã đến Phục Tượng sơn, kể cả khi Tô Trường Không thực sự muốn tới Phục Tượng sơn, cũng chưa chắc đã theo kịp!
"Đi Phục Tượng sơn nhìn xem!" Tô Trường Không rời khỏi Trấn Ma ti, đã nhanh chóng rời khỏi Đại Viêm thành, sau đó thả người nhảy lên, hư ảnh bạch hạc dưới chân xuất hiện, hắn ngồi trên lưng hư ảnh bạch hạc, một đường đi thẳng về phía Phục Tượng sơn.
Dựa theo khoảng cách giữa Trung châu và Đại Hồng châu, kể cả khi Tiên Thiên võ giả vận dụng tốc độ cao nhất chạy đi, cũng phải mất hai, ba ngày.
Nhưng đối với Tô Trường Không nắm giữ 'Bạch Hạc Độn Không', có thể phi hành, hắn chỉ dùng thời gian không đến nửa ngày, đã có thể vượt qua rồi. Đây chính là ưu thế của phi hành, khoảng cách địa lý xa như vậy hắn cũng có thể đi được!
Vẻ bề ngoài của Phục Tượng sơn thuộc Đại Hồng châu, giống như một con cự tượng đang nằm úp sấp, nên được đặt cho cái tên như vậy.
"Tới rồi." Nhóm võ giả Trấn Ma ti do Đoan Mộc Đào, Liêm Thiên Lộ cầm đầu đã đến bên ngoài Phục Tượng sơn.
"Ong ong ông!" Hộp sắt đang được Đoan Mộc Đào cõng sau lưng liên tục chấn động không thôi, chuyện này khiến vẻ mặt đoàn người Đoan Mộc Đào lập tức trở nên ngưng trọng.
"Tử Phách phản ứng kịch liệt như thế, xem ra Hạ Ngọc Thần kia còn chưa rời đi."Liêm Thiên Lộ trầm giọng nói.
Trên mặt mọi người đều nặng nề.
Bọn họ biết yêu võ giả cấp trưởng lão của Diệt Sinh hội đáng sợ tới mức nào, hơn nữa, rất có thể ở trong kia không chỉ có một Hạ Ngọc Thần.
"Đi thôi... Tất cả nhớ cẩn thận!" Đoan Mộc Đào nhắc nhở mọi người một câu, sau đó dẫn đầu đi ở phía trước.
Bên trong Phục Tượng sơn, là một mảnh bình tĩnh, yên ắng tới đáng sợ, ngay cả tiếng kêu của côn trùng hay âm thanh chim hót cũng không có.
Hộp sắt sau lưng Đoan Mộc Đào liên tục run rẩy, khiến Đoan Mộc Đào đi đường liên tục phải chuyển hướng.
"Phía trước có thiên địa linh khí hình thành kết giới!"
Ngay khi Đoan Mộc Đào xâm nhập vào Phục Tượng sơn, gã lập tức dừng bước, gương mặt biến sắc, cảm nhận được phía trước có một tầng lá chắn vô hình.
Và nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì đằng sau tấm lá chắn này chính là vị trí của trưởng lão Hạ Ngọc Thần Diệt Sinh hội!
Đoan Mộc Đào không có quá nhiều do dự, gã chỉ thoáng cảm thụ một phen, đã quyết đoán ngưng tụ đao ý, chém ra một luồng chưởng đao.
"Xuy!"
Thiên địa linh khí hình thành nên lá chắn phía trước bị xé rách, tạo hành một lỗ hổng.
Mà ngay một khắc khi tấm lá chắn nọ bị xé rách, sắc mặt mọi người đều thay đổi. Tất cả cảm thấy một luồng khí tức đáng sợ giống như hãn hải thâm uyên, vừa điên cuồng chui ra từ lỗ hổng trên tấm chắn kia, khiến cho bọn họ có cảm tưởng bản thân đang đặt mình vào trong Tu La địa ngục, ngay cả linh hồn cũng muốn trầm luân.
"Ầm vang long!"
Luồng khí tức đáng sợ như hãn hải thâm uyên theo lỗ hổng vừa xuất hiện trên tấm lá chắn, bắt đầu tuôn ra tựa như vỡ đê, trực tiếp xé rách đập tan tấm lá chắn ngăn cách khí tức hình thành từ thiên địa linh khí.
"Hoa lạp lạp!"
Lượng lớn khí vụ tối đen mãnh liệt tuôn ra ngoài y như hồng thủy, sau đó khuếch tán ra bốn phía. Đám người Đoan Mộc Đào không nhịn được liên tục lui về phía sau.
Luồng khí vụ tối đen, tràn ngập khí tức hủy diệt nọ, trực tiếp bao phủ hơn phân nửa tòa Phục Tượng sơn, khiến cho từng gốc cây, ngọn cỏ tại nơi này, đều nhanh chóng héo tàn, tan rã
"Đây là... Yêu khí? Sao lại có thứ yêu khí... hùng hậu tới mức này?" Đám người Đoan Mộc Đào, Liêm Thiên Lộ chợt co rút đôi con ngươi, trong lòng dâng lên một loại cảm giác da đầu run rẩy.
Bọn họ vốn không xa lạ gì với khí tức này. Nó chính là yêu khí đặc hữu của yêu võ giả.
Nhưng yêu khí lại hùng mạnh đến loại trình độ bao phủ gần hết một tòa núi lớn, khiến cho đám hoa cỏ cây cối của cả một ngọn núi lớn đều héo tàn… Đối phương tuyệt đối là yêu võ giả mạnh nhất, vượt qua những yêu võ giả mà bọn họ từng gặp mặt!
"Ừm? Quả nhiên lần trước không giết được hết, lần này lại có đám người đáng ghét đến đây!" Ngay lúc này, từ bên trong tầng yêu khí dạng sương mù màu đen ở cách đó không xa, vang lên một giọng nói lạnh như băng, khiến cho mọi người đồng loạt tập trung lực chú ý đi qua.
Đó là một nam tử yêu dị, tướng mạo anh tuấn, mặc áo gấm đẹp đẽ quý giá, trong đôi con ngươi của đối phương không chứa một chút cảm tình này, đang lạnh lùng nhìn chăm chú vào đám người Đoan Mộc Đào.
"Hạ Ngọc Thần..." Liêm Thiên Lộ nhận ra thân phận của nam tử mặc áo gấm yêu dị. Gã đúng là Hạ Ngọc Thần.
Hạ Ngọc Thần từng là võ giả thiên tài của một nhất lưu tông môn võ giả nào đó, một đường hát vang tiến mạnh, thực lực tăng nhanh, nhưng về sau, gã lại lựa chọn gia nhập vào Diệt Sinh hội, cũng đi thẳng một đường, diệt trừ không ít địch nhân cho Diệt Sinh hội. Nhưng sau khi người này trở thành thành viên trong trưởng lão hội của Diệt Sinh hội, gần như gã rất ít lộ diện ở bên ngoài.
"Lão Hạ, đừng tức giận như vậy, có hai món món điểm tâm ngọt đến cũng tốt mà."
Lại một âm thanh vang lên, chỉ thấy ở bên cạnh Hạ Ngọc Thần, còn có một người để tóc đen, mặc áo choàng, tướng mạo bình thường, nhưng hai mắt một đen một trắng, lại có vẻ vô cùng kỳ quái, yêu dị, đang cười tủm tỉm nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận