Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 467 - Ấn Ký Màu Xanh Kỳ Lạ…

Tuy trên tình báo không có phần tin tức nào tỏ ra Tư Không Dũng này có am hiểu đao pháp, nhưng trải qua giao thủ một phen, Mộc Tấn cho rằng 'Tư Không Dũng' ấy không đủ thực lực để chém giết yêu ma!
Ấy vậy mà, chính vào lúc này Mộc Tấn lại biết, con yêu ma kia thật sự đã bị 'Tư Không Dũng' chém giết!
Không chỉ như thế, hiện giờ đối phương có thể đạt tới chiến lực bạc này, hơn phân nửa là đã tiêu hóa hết Yêu Ma Tinh Hạch, chuyển biến thành thực lực của bản thân rồi.
Nhưng rất nhanh, Mộc Tấn cũng không rảnh để suy nghĩ những chuyện như vậy nữa, Tô Trường Không vừa thoát vây, xông ra ngoài, đôi mắt lạnh lùng đã nhìn tới, sát ý trong mắt đậm đặc tới nỗi, muốn ngưng kết thành thực chất.
"Mộc Tấn!" Một tiếng gầm lên như lôi đình nổ tung bên tai Mộc Tấn.
Giờ khắc này, Mộc Tấn hoàn toàn rơi vào bối rối. Hắn vốn có xuất thân cao quý, là thế gia đệ tử, bất cứ kẻ nào ở bên ngoài cũng sẽ có phần kiêng kị hắn, nhưng hiện giờ tử vong lại muốn buông xuống rồi!
"Ngươi. . . Ngươi thắng . . . Có thể dừng tay rồi. Ta chính là người của Mộc gia, ngàn năm thế gia, nếu ngươi giết ta. . ." Mộc Tấn nuốt một ngụm nước miếng có lẫn máu, cắn răng một cái, sau đó ngoài mạnh trong yếu khiển trách hai câu.
Hiển nhiên, hắn muốn dùng thân phận thế gia đệ tử của mình để uy hiếp Tô Trường Không.
Đáng tiếc, những lời này chỉ khiến cho sát ý trong lòng Tô Trường Không càng thêm mãnh liệt mà thôi.
Mộc Tấn này chẳng những biết được hắn là 'Tư Không Dũng', còn uy hiếp sẽ làm cho Cự Kình bang phải trả giá thật đắt. Tô Trường Không làm sao có thể tha cho đối phương còn sống? Chỉ có chém giết kẻ này, mới chấm dứt mọi chuyện!
"Xuy!"
Bóng dáng Tô Trường Không chợt lóe, năm ngón tay phải khép lại thành đao, một chiêu lướt qua.
Mộc Tấn đã mất thật nhiều máu, bản thân đang bị trọng thương, khiến cho hắn không thể tránh né, càng không có năng lực chống đỡ. Ngay lập tức, đầu và cổ chia lìa, bị ném bay lên, sau đó rơi trên mặt đất.
Quỷ dị chính là, dù Mộc Tấn đã bị chém đầu nhưng hắn lại không chết ngay lập tức, chỉ thấy cái đầu hắn hướng thẳng lên trời, mở to đôi mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào Tô Trường Không: "Rất nhanh, ngươi cũng sẽ đi cùng. . ."
"Tạp sát!"
Không đợi Mộc Tấn nói xong, Tô Trường Không đã dẫm một cước đạp nát đầu kẻ này tan thành từng mảnh.
“Hả?"
Mà ngay lúc Tô Trường Không chém giết Mộc Tấn, bỗng nhiên hắn lại có cảm giác thân thể mình hơi run rẩy, một loại hàn ý không sao hiểu nổi truyền đến, tựa như vừa có một luồng lực lượng không biết tên đã xâm nhập vào trong thân thể!
"Đây là. . . Cái gì?" Trong lòng Tô Trường Không thầm cả kinh.
Hắn lập tức tra xét tất cả biến hóa của bản thân. Rất nhanh hắn đã nhìn thấy ở phía trên mu bàn tay của mình, vừa xuất hiện một cái ấn ký màu xanh.
Đó là một cái ấn ký màu xanh tối tựa như cây mây, lại tựa con rắn!
"Chuyện gì vậy? Ngay lúc ta chém giết Mộc Tấn, đột nhiên trong cơ thể Mộc Tấn lại có một luồng lực lượng thẩm thấu đến, để lại ấn ký này ở trên người ta?" Tô Trường Không vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên thầm nói.
Hắn đã giết không ít người, thậm chí còn giết cả yêu ma, nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn giết thế gia đệ tử, không nghĩ tới sẽ có một tình huống kỳ quái như thế xảy ra.
"Ấn ký này là thứ gì? Tác dụng của nó là truy tung sao?" Sắc mặt Tô Trường Không biến ảo không ngừng, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào ấn ký trên mu bàn tay.
Hắn đã thử vận chuyển chân khí muốn xua tan nó đi, nhưng làm vậy chỉ có thể khiến nó ẩn hình mà thôi. Và một khi hắn rút chân khí đi, ấn ký này lại một lần nữa hiện ra, tựa như phụ cốt chi thư (thế lực đối địch xâm nhập vào bên trong, khó có thể diệt trừ).
"Còn nữa, rõ ràng là vừa nãy Mộc Tấn này. . . mới dùng yêu thuật! Chẳng lẽ cái gọi là ngàn năm thế gia ấy đều là một đám yêu ma?" Tô Trường Không chau mày nhìn thi thể trên mặt đất.
Ngàn năm thế gia là thế lực cực kỳ thần bí, có quá ít những ghi chép về bọn họ, chỉ biết rằng đám thế gia này cực kỳ mạnh mẽ, có rất nhiều thế gia còn tồn tại trước cả khi Đại Viêm hoàng triều được thành lập.
Thậm chí hắn còn nghe đồn rằng, kỳ thật thành viên hoàng thất thành lập Đại Viêm hoàng triều, cũng thuộc thế gia, hơn nữa còn là đỉnh cấp thế gia! Bởi vậy mới có thể áp đảo những thế lực khác!
Mà Mộc Tấn kia lại thi triển ra thủ đoạn có nghi vấn là yêu thuật.
Tình huống này không khỏi khiến Tô Trường Không nghĩ nhiều. Chẳng lẽ một đám yêu ma đang thống trị Đại Viêm hoàng triều? Chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh hãi!
Nhưng nếu thành viên của ngàn năm thế gia thật sự là một đám yêu ma, khẳng định rằng chuyện này sẽ sớm gây ra sóng to gió lớn, khiến thiên hạ chấn động. Và phỏng chừng tất cả các võ giả đều sẽ tạo phản, khởi nghĩa, chứ không thể yên ả, bình tĩnh như thế đạo hiện giờ đâu
Có lẽ trong này ẩn giấu một thứ bí mật nào đó có cấp bậc cực kỳ sâu xa, thứ mà hiện giờ Tô Trường Không chưa thể hiểu biết được.
"Nơi đây không nên ở lâu, phải mang thi thể Mộc Tấn đi xử lý!" Tô Trường Không cũng chẳng nghĩ nhiều như vậy. Điều hắn cần làm trước mắt là xử lý chiến trường một chút.
Tô Trường Không kiểm tra xung quanh xem trên chiến trường để lại đặc thù nào đó dễ phân biệt hay không. Sau khi hắn xác nhận không có điểm nào sai sót, mới xử lý vết máu một chút, sau đó mang theo thi thể Mộc Tấn, nhanh chóng đi xa.
Tô Trường Không cần phải mang thi thể Mộc Tấn đi xa một chút sau đó đốt cháy đi, hoàn toàn hủy thi diệt tích. Tuy cách này cũng chẳng có mấy tác dụng che giấu, nhưng tục ngữ nói ‘sống phải thấy người chết phải thấy xác’, trong trường hợp Đại Phong thiết kỵ không tìm thấy thi thể của Mộc Tấn, bọn họ chỉ có thể nhận định là Mộc Tấn "Mất tích". Tương đương với cách này có thể kéo dài thêm một chút thời gian, và với hắn lâu chút nào, tốt chút ấy.
Mà sau khi Tô Trường Không rời khỏi hơn nửa canh giờ, mới có hai bóng dáng nhanh chóng đuổi tới đây. Đúng là vạn phu trưởng Thiết Hạ và nữ tử thân hình cao lớn bưu hãn đồng hành đến đây cùng Mộc Tấn.
"Mộc Tấn rời đi lâu như vậy, chẳng lẽ đã gặp phải chuyện gì?" Nữ tử cao lớn kia chau mày nói.
Mộc Tấn truy tung theo người thần bí đã chém giết Hoàng Phủ Hoành Lãng kia, nhưng đi rất lâu rồi vẫn chưa về.
Hai người Thiết Hạ nhanh chóng xử lý xong chuyện của Thiết Kiếm môn, lập tức lần theo phương hướng Mộc Tấn rời đi, cùng đến xem tình huống.
Trong lòng bọn họ không khỏi lo lắng, có phải Mộc Tấn đã xảy ra chuyện gì rồi hay không, nhưng cẩn thận ngẫm lại, Mộc Tấn kai chính là thế gia đệ tử, ngoại trừ bốn đại thống lĩnh, ở phụ cận Đại Phong châu thành này có rất ít người đủ năng lực tranh phong với đối phương. Về lý, sẽ không xảy ra vấn đề mới đúng!
"Bên này có dấu vết giao chiến!"
Nhưng rất nhanh, hai người Thiết Hạ đã nhìn thấy một mảnh cây cối gãy lìa trong rừng hoang ở phía xa xa. Nơi này xuất hiện vết cắt thật sâu khắp trên mặt đất, tựa như đã có cự thú tàn sát bừa bãi, điên cuồng dẫm đạp ở đây.
“Dấu vết giao chiến còn mới, là Mộc Tấn và người nọ đã động thủ." Vẻ mặt Thiết Hạ đầy ngưng trọng, tỉ mỉ kiểm tra dấu vết trên mặt đất, không khó để đoán ra, đây chính là dấu vết còn sót lại do lúc trước Mộc Tấn cùng người thần bí kia đã xảy ra xung đột, song phương ẩu đả với nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận