Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 370 - Tối Nay Ăn No Rồi… Không Muốn Ăn Nữa!!!

“Hả?" Lúc này một binh sĩ mặc giáp đen chợt ngây ngẩn cả người, hắn nhìn thấy nơi lão giả đầu bạc đi qua, bàn chân lão đạp lên một đám hoa cỏ, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, những hoa cỏ kia lập tức hiện màu xám trắng, héo rũ, rơi rụng thành tro!
"Giết hắn!"
Đôi con ngươi của đám binh sĩ mặc giáp đen khác lập tức co rút lại, bọn họ ý thức được chuyện không ổn, trong miệng phát ra tiếng rống giận dữ, trực tiếp vung đao bổ về phía lão giả đầu bạc.
"Các ngươi lại muốn hạ sát thủ với một lão nhân gia?" Quang mang quỷ dị chợt lóe trong mắt lão giả đầu bạc, một cánh tay khô gầy vung lên.
"Xuy!"
Cánh tay khô gầy kia, nhanh như thiểm điện, so càng sắc bén hơn thần binh lợi khí, âm thanh đao kiếm gãy lìa liên tiếp vang lên.
Trong tiếng khôi giáp bị xé rách, đao kiếm trong tay ba binh sĩ mặc giáp đen vừa vung đao bổ về phía lão giả đầu bạc, đã gãy lìa. Ba cái đầu với đôi mắt còn giữ nguyên sự kinh ngạc, đã bay lên cao cao, rồi đập thật mạnh xuống mặt đất!
"Móa nó!"
Mắt thấy đồng bạn chết thảm, có binh lính Mặc Lâm quân đỏ vằn cả mắt.
Một binh sĩ mặc giáp đen lập tức thao tác Thần Tí nỗ, khởi động cơ quan, nhắm thẳng về phía lão giả đầu bạc đầu kia.
"Phốc!"
Một mũi tên thô to bằng cánh tay bắn nhanh đến, xuyên qua đầu lão giả tóc bạc, nhưng đáng tiếc, đó chỉ là một cái tàn ảnh mà thôi.
Lão giả tóc bạc hơi hơi nghiêng đầu một chút, mũi tên có vận tốc còn nhanh hơn âm thanh kia đi xẹt qua gương mặt. Nhưng không chỉ có vậy, lão còn vươn bàn tay thành trảo, chính xác bắt được phần đuôi mũi tên.
Lão giả đầu bạc nhếch miệng cười, một cánh tay khô gầy lại vung lên, mũi tên kia như đã biến thành huyễn ảnh, bị ném mạnh ra, sau đó lấy tốc độ còn nhanh hơn lúc nãy, bay ngược trở về!
"Phốc!"
Binh sĩ mặc giáp đen đang điều khiển Thần Tí nỗ kia, không kịp trốn tránh, đã bị mũi tên thô to bằng cánh tay ấy xỏ xuyên qua ngực, kình lực mạnh mẽ mang theo cả thân thể người này bay ngược ra ngoài mấy trượng, cuối cùng đóng đinh ở phía trên một gốc cây đại thụ.
"Buổi tối hôm nay ăn đủ no rồi. . . Ta thực sự không muốn ăn nữa. . ." Lão giả đầu bạc lộ ra vẻ mặt buồn khổ thở dài, sau đó liếm liếm huyết dịch lấm tấm trên bàn tay.
"Tất cả tránh ra! Đừng tới gần lão!" Lúc này, Cung Phách cũng phát ra một tiếng rống to.
Sắc mặt hắn đã trở nên ngưng trọng trước nay chưa từng có, hai mắt cứ gắt gao nhìn chằm chằm vào lão giả đầu bạc đang lắc lư lảo đảo đi tới kia.
Đám binh lính còn lại cũng ý thức được lão giả đầu bạc này là cường địch vượt qua những gì bọn họ tưởng tượng. Ai nấy đều vội vàng nắm chặt binh khí, vâng theo mệnh lệnh của Cung Phách, không dám hành động thiếu suy nghĩ!
"Lão là cái gì vậy? Là yêu ma sao? Vì sao lại mang tới cho ta một loại cảm giác hãi hùng tới sởn gai ốc!" Lúc này Tô Trường Không cũng đang nhìn chằm chằm vào lão giả còng lưng đầu bạc, trong con ngươi của hắn tràn đầy vẻ ngưng trọng và kinh ngạc.
Đơn giản là vì ngay lúc này, trái tim Tô Trường Không đang không thể khống chế nổi mà gia tốc nhịp đậy, lỗ chân lông cả người cũng không tự được lập tức mở ra.
Tựa như lão giả lưng còng trước mắt này là một loại hồng hoang mãnh thú nào đó, khiến cho hắn cảm giác được nguy hiểm cực độ theo bản năng, khiến cho trạng thái thân thể không theo kiểm soát, sinh ra dao động nhỏ bé!
"Đứng lại!" Lão giả lưng còng kia đã tới gần hơn mười bước, Cung Phách không nhịn được mở miệng quát bảo lão ngưng lại.
Lão giả lưng còng đầu bạc nghe vậy, lại dừng bước chân thật. Lão xoa xoa con mắt, dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ, nhìn Cung Phách từ trên xuống dưới, sau đó không nhịn được tán thưởng nói: "Trái tim của ngươi nhảy lên rất có lực, khí huyết trong cơ thể như bị Trường Long chiếm cứ! Là võ giả có thể xếp vào mấy vị trí đầu tại Mặc Lâm phủ thành này! Tạm thời ta còn không muốn ra tay với ngươi!"
Lão giả lưng còng liếc mắt một cái đã nhìn thấu hết thảy sâu cạn của Cung Phách, ánh mắt lão quét qua quét lại, nhìn khắp một vòng, trong đôi con ngươi ảm đạm kia tràn đầy cảm giác dã thú đang đánh giá con mồi, tựa như đối tượng lão nhìn không phải một đám người, mà là một bầy sơn dương mỹ vị.
Mà ngay khi ánh mắt lão giả lưng còng đảo qua Tô Trường Không, ánh mắt lão lập tức dừng hình, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc khó có thể che giấu: "Hử? Sao lại là ngươi? Không phải ngươi đã chết rồi sao?"
Lời này vừa nói ra, khiến cho Tô Trường Không ngây ngẩn cả người.
Cung Phách cũng kinh dị hỏi: "Tư Không Dũng quen biết lão giả này?"
Tuy rằng Tô Trường Không rất kinh ngạc, nhưng hắn hiểu được bản thân mình căn bản không quen biết lão giả này. Đây vốn là lần đầu tiên hai bên gặp mặt, nếu đối phương nói ra câu này, chẳng lẽ lão có quen biết với Tư Không Dũng? Hơn nữa đối phương còn nói rằng 'Hắn' đã chết, còn cảm thấy khiếp sợ vì lại gặp hắn ở nơi đây, chẳng lẽ. . .
Lão giả lưng còng đối diện kia vẫn lộ ra vẻ mặt giật mình: "Thương thế như vậy, lấy thân thể của Nhân tộc căn bản không chịu nổi, hẳn phải chết không thể nghi ngờ mới đúng. . ."
"Cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận