Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 424 - âm Thanh Gì Đây???

Chỉ thấy Tô Trường Không đang đứng thẳng trên nóc một tòa lầu cao cách nơi mục tiêu đứng chừng ba trăm mét có dư, bắt đầu giương cung cài tên.
Dù lúc này sắc trời đã u ám nhưng tầm nhìn của hắn cũng không chịu ảnh hưởng quá lớn bởi điều kiện ánh sáng, huống chi chung quanh Thanh Nguyệt tửu lâu đều giăng đèn kết hoa, hắn có thể dễ dàng thấy rõ động thái của hai huynh đệ Trần gia.
"Hưu!"
Vừa lúc ấy, một cơn gió nhẹ thổi qua, cũng đúng giờ khắc này, Tô Trường Không buông lỏng dây cung, dây cung bị kéo căng thành dạng trăng tròn, lập tức đàn hồi lại, nhưng gần như không phát ra âm thanh gì, đột nhiên một mũi tên đã xé rách không khí, dung nhập vào làn gió nhẹ kia, và lấy tốc độ vượt qua mấy lần vận tốc âm thanh, vô thanh vô tức bắn nhanh về phía nam tử áo xanh Trần Hưng Văn kia.
Phong Lôi Tiễn Thuật đạt tới bát cảnh Xuất Thần Nhập Hóa, bước vào cảnh giới Phong Lôi Vô Thanh, cũng tượng trưng cho nguy hiểm trí mạng không cách nào đoán trước! Và bình thường, đến lúc chết đi, địch nhân vẫn không thể phán đoán ra mũi tên lấy mạng mình tới từ nơi đâu, bay đến từ khoảng cách nào!
Mũi tên mang theo phong lôi chi thế nổ bắn về phía Trần Hưng Văn.
"Rống!"Trần Hưng Văn bạo rống một tiếng.
Ở thời khắc sinh tử, khí huyết trong cơ thể đã được vận chuyển đến đỉnh điểm, hóa thành khói báo động cuồn cuộn bốc thẳng lên đỉnh đầu. Tiếp theo, hắn dựa vào bản năng điên cuồng oanh kích ra một chưởng, đánh về phía mũi tên đang bắn tới, kỳ vọng có thể vượt qua kiếp nạn này!
"Đùng!"
Mũi tên phá không mà đến va chạm cùng một chỗ với bàn tay Trần Hưng Văn.
Trong khoảnh khắc va chạm ấy, lực lượng khổng lồ và chân khí hùng hậu ẩn chứa phía trên mũi tên đồng thời bùng nổ ra, bạo phát một tiếng lôi đình vang dội, khiến tất cả mọi người đang trên đường đều nghe thấy!
"A!"
Trần Hưng Văn phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, mũi tên kia vừa va chạm đã mãnh liệt nổ tung ra, mà theo quá trình bạo phát này, nó đã tước đi một cánh tay của Trần Hưng Văn!
"m thanh gì đây?" Tới tận lúc này, đám binh sĩ đang canh gác bên đường, thậm chí là đám khách khứa, đều lộ ra ánh mắt mờ mịt, vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Tô Trường Không đã luyện Quy Tức Công tới cửu cảnh, chân khí hùng hậu vô biên, lại phối hợp với bát cảnh Phong Lôi Tiễn Thuật, đừng nói là võ giả cấp bậc Khí Huyết Lang Yên, kể cả võ giả cảnh giới Khí Huyết Trường Long bình thường, muốn ngăn cản công kích của hắn cũng không đơn giản, huống chi Trần Hưng Văn kia còn lấy nhục chưởng đi chống đỡ. Đương nhiên chỉ một kích đã thành tàn phế.
"Hưu!"
Nhưng không đợi Trần Hưng Văn kêu thảm thiết xong, mũi tên thứ hai đã theo sát tới, khoảng cách ba trăm mét, tốc độ gấp mấy lần vận tốc âm thanh đương nhiên sẽ vượt qua trong chớp mắt!
"Phốc!"
Trong ánh mắt sợ hãi của Trần Hưng Văn, một mảnh hàn quang chợt lóe rồi biến mất. Giây tiếp theo, cái đầu của hắn nổ tung tạo thành một lỗ thủng đầy máu có kích cỡ bằng nắm tay, óc và huyết dịch văng tung tóe lên mặt Trần Hưng Võ đang đứng bên cạnh.
"Đại ca!" Trần Hưng Võ trừng to mắt như muốn nứt ra, lúc này mới phản ứng lại, vội vàng kinh hô lên tiếng.
Hắn không sao tin nổi khi nhìn Trần Hưng Văn bị kình lực mạnh mẽ ném bay ra ngoài, té trên mặt đất. Rõ ràng là đôi mắt hắn chứng kiến hết thảy nhưng trong đầu vẫn không thể tin đây là sự thật!
Từ nhỏ hai huynh đệ hắn cùng với Trần Hưng Văn người đã lăn lộn cố gắng trên giang hồ, luôn nương tựa, giúp đỡ lẫn nhau mới có thể đi tới địa vị của ngày hôm nay, tình như thủ túc (như chân với tay). Hai huynh đệ bọn họ thân cận tới nỗi, ngay cả nữ nhân của mình cũng có thể trao đổi cho nhau, nhưng hôm nay Trần Hưng Văn đã chết, đã chết thảm ở ngay trước mặt hắn!
"Hưu!"
Mũi tên vô thanh vô tức lạnh lùng trí mạng, như lưỡi hái của Tử Thần, lại không cho Trần Hưng Võ có cơ hội thương cảm, nó lập tức bắn nhanh đến.
Chung quy lại Trần Hưng Võ cũng là thiên phu trưởng từng trải qua chiến loạn của Đại Phong thiết kỵ, thực lực không tầm thường.
Hắn vừa phát hiện ra nguy hiểm đang tới gần, lập tức điên cuồng hét lên một tiếng, khí huyết điên cuồng tăng tiến, một cánh tay nổi đầy gân xanh, khí huyết toàn thân sôi trào. Bàn tay hắn dứt khoát rút ra phối đao bên hông, một đao nộ trảm, đón đỡ mũi tên đang phóng tới kia!
"Đang!" Tiếng sắt thép va chạm thanh thúy vang lên, đốm lửa lóng lánh văng tung tóe.
Trần Hưng Võ kêu lên một tiếng đầy đau đớn, hắn cảm thấy một luồng lực lượng to lớn mãnh liệt ập đến, bức bách khiến hắn phải liên tục lui về phía sau, một bên cánh tay đau đớn như muốn nứt ra, lưỡi dao trên thanh trường đao làm bằng tinh thiết cũng vỡ ra một lỗ hổng thật lớn.
"Hưu hưu hưu!"
Phía trên nóc tòa lầu cao cách nơi này hơn ba trăm mét, Tô Trường Không phối hợp cả hai tay, thuần thục kéo cung, rót chân khí vào mũi tên, tại khoảng giữa dây cung và thân cùng, hết mũi tên này lại tới mũi tên khác, tên ra hàng loạt tựa như đạn pháo, không cho Trần Hưng Võ có bất cứ cơ hội thở dốc nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận