Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 184: Đây Là Lần Cuối Cùng Gặp Mặt!!!

Tô Trường Không mở túi vải ra, nhìn thấy bên trong là một xấp ngân phiếu, mệnh giá nhỏ nhất cũng được một trăm lượng, tổng cộng lại ước chừng ba vạn lượng!
Đây đều là tích tụ những năm gần đây của Vương Vân, đối phương đều mang ra bồi thường cho Tô Trường Không.
Tô Trường Không không khách khí nhận lấy toàn bộ.
Đây là khoản tiền mà hắn dùng mệnh để đổi lấy!
"Văn tiên sinh, ta hy vọng ngươi có thể lưu lại giúp đỡ ta. Ta vẫn trả thù lao cho Văn tiên sinh như trước kia." Vương Vân bạo dạn đưa ra thỉnh cầu.
Tô Trường Không có thực lực mạnh mẽ tới sâu không lường được.
Người này đối mặt với cả đám cao thủ Hắc Liên giáo mai phục, vậy mà vẫn có thể lần lượt chém giết tất cả để quay về, nếu có hắn hỗ trợ, chuyện diệt trừ Hắc Liên giáo sẽ càng thêm thuận lợi, dễ dàng.
"Hãy quên đi thôi. Hiện giờ Vương đại nhân đang nương theo thời cơ mà làm, ngay cả cao thủ như Hứa Kim cũng nguyện ý ủng hộ, thêm một người như ta không nhiều lắm." Tô Trường Không lắc đầu từ chối.
Hắn hoàn toàn không muốn liên quan tới chuyện giữa Vương Vân và Hắc Liên giáo nữa. Giờ này, hắn đã nhận được một khoản tiền lớn, càng không muốn ở lại nơi đây, rơi sâu vào vũng bùn này, chỉ tổ chọc phiền toái.
Hiện giờ điều mà Tô Trường Không phải làm, là cố hết sức tiến thêm một bước, tăng cường thực lực.
Ở trận đánh với Lưu Bách Nhận lúc trước, hắn phải dựa vào tụ nỗ, Phí Huyết tán mới có thể chuyển bại thành thắng. Nhưng chung quy lại, những thứ đó chỉ là ngoại lực, không thể lâu dài, bản thân mình mạnh mẽ mới là căn bản!
Vương Vân nghe vậy có chút tiếc nuối, nhưng cũng không tiếp tục dây dưa.
"Được rồi, Vương đại nhân, ngươi bề bộn nhiều việc, Văn mỗ cáo từ trước. Chúc Vương đại nhân hết thảy đều thuận lợi!" Tô Trường Không đã nhận được tiền, cũng không ở lâu, lập tức đứng dậy cáo từ rời đi.
Vương Vân đưa tiễn đến cửa, nhìn theo bóng dáng Tô Trường Không rời đi.
"Có lẽ... Đây là cuối cùng chúng ta gặp mặt? Văn Thái này quá mức thần bí. Có lẽ trong tương lai ta còn có thể nghe được những sự tích liên quan tới hắn!"
Không hiểu sao trong lòng Vương Vân lại có loại cảm giác ấy.
Hắn cho rằng lần này Văn tiên sinh rời đi, phỏng chừng đây chính là một lần cuối cùng bọn họ gặp gỡ.
Vương Vân không khỏi cảm thán, cái tên Văn Thái ở vùng Thanh Thủy thành này chẳng hề có chút tiếng tăm nào, nhưng trên thực tế đối phương lại chính là người trực tiếp ra tay khuấy động phong vân khắp Thanh Thủy thành.
Ban đầu đối phương lấy thân phận Quỷ Diện chém giết hơn mười cao thủ Hắc Liên giáo, được người người sùng kính!
Sau đó người này lại lấy tên Thiết Thú chém chết Thạch Tử Kiên đang như mặt trời ban trưa tại chính địa bàn của đối phương, làm cho Hắc Kỵ bang hoành hành không cố kỵ mấy năm nay, nhanh chóng sụp đổ!
Nhưng bản thân Văn Thái lại ẩn giấu tên tuổi và công danh, chỉ có hai ba người ít ỏi biết được sự tích của người này!
"Hiện giờ ta cần chuẩn bị một phen, tới Mặc Lâm phủ thành trước!" Tô Trường Không nghĩ tới chuyến đi này, không khỏi có một chút kích động.
Phải biết rằng, dù hắn đã đi vào thế giới này được mấy năm rồi nhưng vẫn một mực ẩn mình trong góc, chỉ hoạt động trong Hắc Thiết sơn trang và vùng Thanh Thủy thành mà thôi.
Nhưng Thanh Thủy thành chỉ là một góc nhỏ hẻo lánh tại Đại Viêm hoàng triều, nếu nói ra tên tuổi của nó, chỉ sợ đại đa số mọi người ở Đại Viêm hoàng triều này đều sẽ lắc đầu, căn bản chưa từng nghe nói tới một nơi như vậy!
Đại Viêm hoàng triều có tổng cộng mười châu, mấy trăm phủ, đất rộng của nhiều, khiến cho rất nhiều người, từ lớn đến bé cũng chỉ quanh quẩn trong huyện thành, hương trấn của mình, sống hết một đời như vậy, chưa từng được nhìn thấy thế giới rộng lớn bên ngoài.
Mà Mặc Lâm phủ thành là phủ thành phồn hoa nhất Mặc Lâm phủ, Đại Phong châu, chênh lệch giữa nó và Thanh Thủy thành cũng như sự khác biệt giữa nông thôn và thành phố lớn!
Không cùng một cấp bậc!
Tuy trong lòng Tô Trường Không rất chờ mong được chứng kiến những địa vực càng thêm rộng lớn hơn nhiều, nhưng hắn lại không sốt ruột.
Sau khi hắn thu thập một chút hành lý của mình, và một lần nữa tu sửa Kim Ti Hoàn giáp đã bị hao tổn, gần như đã không còn gì cần xử lý nữa, Tô Trường Không mới quyết định trở về Hắc Thiết sơn trang một chuyến.
Hắc Thiết sơn trang chính là nơi Tô Trường Không đã sinh sống mấy năm nay, cũng là điểm khởi đầu của hắn.
"Đang đang đang!"
Lúc này đang là buổi sáng, Tô Trường Không đứng ở bên ngoài tường cao của Hắc Thiết sơn trang, nghe được tiếng chuông vang lên bên trong như thường lệ.
Vốn dĩ khi Hắc Thiết sơn trang vừa gặp được uy hiếp tới từ Hắc Kỵ bang, Mạc Thiết đã nhanh chóng cho tất cả thành viên trong trang nghỉ việc, tỏa đi khắp nơi lánh nạn, còn một mình hắn ở lại chờ đợi Hắc Kỵ bang tới cửa, muốn tồn vong cùng Hắc Thiết sơn trang.
Nhưng sau đó Mạc Thiết kinh ngạc phát hiện, rõ ràng đã tới thời gian ước định, mà Hắc Kỵ bang vẫn chưa tới cửa.
Ngay lúc hắn còn chưa hiểu được chuyện gì đã xảy ra thì một tin tức chấn động Thanh Thủy thành đã lan truyền tới tận nơi này.
Hắc Kỵ bang bị tiêu diệt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận