Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 1197: Cừu Nhân Gặp Mặt! Chuyện Trăm Năm Trước!

Hơn trăm năm trước, Mã Hãn và thê tử của gã, đều là võ giả Nhập Thánh.
Vì tăng lên thực lực, hai kẻ này đã dùng tà pháp tàn sát người vô tội, cũng bởi vậy mà cả nhà Từ Văn đều bị hại. Khi đó Từ Văn còn cực kỳ trẻ tuổi, vẫn chưa Nhập Thánh, vừa vặn đang ở bên ngoài mới may mắn thoát nạn.
Mà sau đó, Từ Văn lại nhận được cơ duyên, chiếm được truyền thừa, bảo vật của một vị Võ Thánh tam trọng thiên đã tọa hóa lưu lại, từ đó tiến bộ thần tốc, cuối cùng cũng Nhập Thánh.
Ngay sau khi Nhập Thánh, Từ Văn đã đi tìm kiếm khắp nơi, tra xét được vị trí của kẻ thù, trực tiếp tập kích, một trận đại chiến nổ ra.
Thê tử của Mã Hãn đã chết dưới tay gã, còn Mã Hãn lại nhân cơ hội trốn thoát.
Sau này, Từ Văn cũng từng hỏi thăm tung tích của Mã Hãn, muốn báo thù cho người nhà của mình, nhưng Cổ Thánh quốc quá to lớn, muốn tìm được Mã Hãn đã trốn thoát, thực sự không dễ dàng như vậy!
Hiện giờ đã trôi qua gần trăm năm, nhưng Từ Văn vẫn nung nấu trong lòng ý định đi tìm tung tích của kẻ thù là Mã Hãn, nhưng Từ Văn thực sự không nghĩ đến, đối phương lại chủ động tìm tới tận cửa, tiến hành khiêu khích gã.
Cũng vì vậy, Từ Văn mới không nhịn được mà ra tay ngay tại Thiên Thánh sơn.
Còn mục đích Mã Hãn tới tìm Từ Văn, cũng vì mối thù giết vợ.
Gã muốn sống chết với Từ Văn, và địa điểm được chọn chính là nơi này. Trong lòng Từ Văn biết rõ, nếu Mã Hãn đã dám chủ động tới tìm hắn, sợ là kẻ này có thứ gì đó để dựa vào, nhưng từ bao năm qua, chuyện không thể tự tay giết chết kẻ thù là Mã Hãn này đã trở thành khúc mắc trong lòng Từ Văn.
Hơn nữa khoảng trăm năm trước, Từ Văn có thể thắng Mã Hãn, thì bây giờ sau khi trăm năm trôi qua, gã cũng có tiến bộ rất lớn, trong lòng khá tự tin với thực lực của bản thân mình. Gã tin tưởng dù trong trăm năm này, Mã Hãn có tiến bộ, nhưng mình vẫn có thể thắng được đối phương Bởi vậy sau phút suy nghĩ ngắn ngủi, cuối cùng Từ Văn vẫn lựa chọn rời khỏi Thiên Thánh sơn, tiến đến nơi đây chấm dứt mối thù trăm năm với Mã Hãn!
“Giết!” Kẻ thù gặp mặt, hai bên đều trào dâng sát ý mãnh liệt, cũng không nói gì nhiều, Từ Văn đã dẫn đầu ra tay. “Minh Hồn linh!” Từ Văn dùng tay trái nắm lấy một cái chuông đen kịt, sau đó ngưng tụ lực lượng, mạnh mẽ rung chuông!
“Đinh định định!"
Tiếng chuông thanh thúy dễ nghe vang lên, nhìn thì có vẻ như thanh âm không lớn, nhưng trên thực tế, tiếng vang của nó lại chấn động hơn mười dặm, khiến thân hình Mã Hãn ở phía đối diện khẽ run lên, có một loại cảm giác hư thoát tựa như hồn vía lên mây, linh hồn sắp vỡ vụn.
Chuông này chính là Minh Hồn linh, một món bảo vật Từ Văn đã dùng số tiền lớn để mua trong lần đấu giá vừa rồi của Thiên Thánh hội, khi thúc giục Minh Hồn Linh, tiếng chuông này có thể công kích linh hồn, thức hải.
Chân chính là một đại sát khí!
Bởi vậy ngay khi đối mặt với Mã Hãn, Từ Văn không chút do dự, lập tức vận dụng Minh Hồn Linh.
“Tróc Sơn Nã Nhạc!"
Tay trái Từ Văn dùng Minh Hồn linh công kích thức hải, linh hồn của Mã Hãn, trong khi tay phải lại lăng không trảo một cái, trực tiếp vận dụng thần thông.
“Ầm ầm!"
Dưới một trảo này, từng ngọn núi cao mấy trăm trượng chung quanh, đều bị nhổ tận gốc, lại theo cử động nắm chặt của năm ngón tay Từ Văn, mấy ngọn núi cao này nhanh chóng bị mạnh mẽ nắn bóp thành từng khối đá to bằng đầu người.
Mỗi một khối đá nọ đều do một ngọn núi áp súc mà thành, nặng nề đến đáng sợ!
"Huu huu Hưu!"
Từ Văn vung tay, từng khối đá giống như đạn pháo trực tiếp cắt qua không khí, làm hư không lõm xuống, điên cuồng tấn công về phía Mã Hãn.
Trong khi đó, dường như Mã Hãn vừa bị Minh Hồn linh làm kinh sợ, vẫn đứng đờ đẫn tại chỗ, ngay cả né tránh cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng tảng đá kia giận dữ đánh vào thân thể mình.
"Am vang long!" Bên trong sơn cốc lập tức bạo phát ra một tiếng chấn động rất lớn. Mỗi một tảng đá đều giống như một viên thiên thạch rơi xuống, khe nứt lan tràn khắp nơi trong sơn cốc, cây cối bị chấn động nọ ảnh hưởng, lập tức nổ thành bột phấn.
Mà Mã Hãn bị những tảng đá nặng nề như núi lớn này đập trúng, không khác gì bị từng viên thiên thạch đập trúng, xương cốt cả người tuôn ra từng tiếng vỡ vụn bùm bùm, thân thể bị mạnh mẽ xuyên thủng, ngay cả tay chân cũng bị tách rời với thân thể, bị đập tan xương nát thịt, không thành hình dạng!
"Hả? Mã Hãn này.." Từ Văn chính mắt thấy một màn này lại cau mày, Mã Hãn này dám đến tìm gã, chắc chắn phải có thứ gì đó để dựa vào, không thể bị gã dễ dàng đánh chết như vậy mới đúng!
Rất nhanh, Từ Văn đã ngây ngẩn cả người, bởi vì gã vừa nhìn thấy đống máu thịt, thân thể vừa vỡ vụn bay tứ tung của Mã Hãn kia đang nhanh chóng tụ lại thành một đống, như thể bị thứ gì đó dẫn dắt, đã biến thành một quả cầu máu thịt rồi.
Ngay sau đó, quả cầu này vặn vẹo, biến hình, lại nhanh chóng biến thành một hình người hoàn chỉnh.
Chỉ ngắn ngủi một nhịp hô hấp, Mã Hãn vừa bị đánh cho tan xương nát thịt đã trực tiếp khôi phục lại trạng thái bình thường, thân thể còn hoàn hảo không chút tổn hao.
Khóe miệng gã khẽ cong lên, nở nụ cười điên cuồng nhìn Từ Văn đang có chút kinh ngạc bên kia: "Từ Văn! Để ta cho ngươi chứng kiến sự tiến bộ trong 100 năm qua của ta đi! Hiện tại ở trong mắt ta... Ngươi chỉ là một con kiến mà thôi!"
Tiếng cười điên cuồng làm thiên địa chấn động, khiến bầu trời lúc hoàng hôn phía trên sơn cốc cũng nhanh chóng trở nên tối tăm.
Một luồng khí tức đáng sợ lan tràn ra từ trong cơ thể Mã Hãn.
"Ca ca ca!"
Thân hình Mã Hãn căng phồng lên giống như được bơm hơi, lại trực tiếp phủ đầy từng phiến vảy màu xanh dương.
Cùng lúc ấy, sau lưng gã còn mọc ra một đôi cánh chim rộng lớn, tay chân cũng trở nên rắn chắc tráng kiện.
Gần như chỉ trong nháy mắt mà thôi, Mã Hãn đã biến thành một con quái vật hình người thân cao hơn trượng, trên người có vảy màu xanh dương, sau lưng mọc ra một đôi cánh "Yêu... Ma?"Từ Văn hít một hơi khí lạnh, mí mắt nhảy lên. Gã cảm nhận được luồng khí tức tùy ý, khoa trương từ trên người đối phương, khí tức này giống yêu như ma, khiến da đầu gã run lên, có chút không thể tin được mà thốt lên!
Yêu ma là biểu tượng cho sức mạnh và sự hủy diệt.
Ngay cả Cổ Thánh quốc, yêu ma cũng được xếp vào loại sinh vật mà cả đời các võ giản Nhập Thánh cũng khó gặp được một lần.
Mà đại cừu nhân Mã Hán trước mắt gã, đã biến mất một trăm năm, tới khi đối phương xuất hiện trở lại, đã hóa thân thành yêu ma rồi?
Luồng khí tùy tiện khoa trương làm cho người ta sợ đến run rẩy từ sâu thẳm trong linh hồn kia, lại trực tiếp lan tỏa khắp nơi.
Mã Hán trước mắt hoàn toàn là hai khái niệm khác biệt với trước kia!
Nhìn thấy sắc mặt kinh ngạc của Từ Văn, Mã Hãn khẽ động thân hình, yêu khí màu đen trên người như từng con rắn đang bò trườn, âm hiểm lan tràn đến.
Gã cười lạnh một tiếng, con ngươi đã biến thành trạng thái dựng thẳng giống như dã thú nhìn chằm chằm vào Từ Văn, không chút che giấu sự ác độc bên trong: "Từ Văn, lúc trước ngươi giết thê tử của ta, lại khiến ta bị thương nặng, hủy diệt toàn bộ tiền đồ, hạnh phúc của ta... Nhưng trời không tuyệt đường người! Hôm nay ta phải chém ngươi thành tám phần, ăn sống nuốt tươi!"
1517 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận