Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 1365: Đệ Nhất Thánh Khương Trường Sinh

“Hoa Thiện, lâu rồi không gặp? Cổ Ma Thánh cười khẽ nhìn Hoa Thiện.
Tuy Cổ Thanh đang cười, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác gã không hề tươi cười một chút nào, mà giống như một con độc xà đang phun độc.
“Cổ Thanh, ngoại trừ ngươi ra còn có người nào khác nữa không? Lại muốn đồng tộc đấu đá lẫn nhau sao?” Hoa Thiện trầm giọng nói.
Đối với loại người trời sinh nói phản bội liền phản bội Nhân tộc như Cổ Thanh, Hoa Thiện cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, điều lão lo lắng chính là vẫn còn người khác cũng gia nhập vào trận doanh của địch nhân. Cổ Thanh cười nhạt một tiếng, trong mắt cũng có thêm một tia phức tạp, gã mở miệng nói: “Đương nhiên là có... Hơn nữa hắn còn gia nhập sớm hơn cả ta nữa cơ, nếu không có hắn, ta cũng không dễ dàng hạ quyết tâm như vậy!"
“Vẫn còn Cổ Thánh khác phản bội Nhân tộc? Người đó là ai?"
Vào giờ phút này, không chỉ một mình Tô Trường Không, mà ngay cả những người khác nữa, cũng cảm thấy hoảng sợ.
Tâm tình của mỗi một người trong số bọn họ đều vô cùng nặng nề.
Hóa ra không chỉ một Cổ Thánh phản bội Nhân tộc!
“Ừm?” Giờ phút này, trên mặt Khương Thánh Hoàng cũng hiện lên một tia nghi hoặc xen lẫn với ngưng trọng.
Trái tim gã không thể khống chế được, nhanh chóng đập thình thịch, tựa như đã cảm nhận được chuyện gì đó cực kỳ bất an, khiến cho tâm tình của gã lại sinh ra một loại cảm giác sợ hãi kinh hoàng.
Loại biến hóa này đã khiến gã mơ hồ ý thức được điều gì đó rồi.
"Ong ong!"
Đột nhiên, trên bầu trời tối tăm lại xuất hiện một điểm ánh sáng bừng lên.
Điểm ánh sáng này khuếch tán cực nhanh, lập tức trở nên to lớn, sáng ngời, tựa như một tia ánh sáng lóe lên vào lúc thiên địa sơ khai, xua đuổi vô số yêu khí do đám yêu ma khác phóng ra ngoài.Vào lúc này, ngay cả tầng ma vẫn dày đặc hình thành nên một hải dương yêu khí, cũng bị tinh lọc, vạn pháp bất xâm!
Có một nam tử vĩ ngạn như Thiên Thần đang đứng sừng sững giữa mảnh thần quang vạn trượng. Gã mặc ngân giáp, con ngươi đen nhánh thâm thúy như đại dương mênh mông.
Người này chỉ đơn giản là đứng sừng sững ở nơi đó, không hề nhúc nhích, nhưng lại có thể biến thành điểm trung tâm duy nhất trong thiên địa, khiến cho song phương yêu ma, Nhân tộc vốn đang hăng máu chém giết, lại không hẹn mà cùng ngừng tay.
“Hắn... Là hắn."
Nam tử ngân giáp như Thiên Thần hiện thân, khiến trong lòng mọi người vô cùng kinh hãi.
Bởi vì người này mang đến cho toàn thể những võ giả, yêu ma đang có mặt ở nơi này, một loại cảm giác đối phương vốn không phải là người của phương thiên địa này, mà là Thần, một vị Thần đã siêu phàm thoát tục!
Tô Trường Không loáng thoáng ý thức được thân phận của người này.
Mà trên gương mặt già nua của Hoa Thiện cũng hiện lên biểu cảm khó có thể tin được.
Đối với lão, được nhìn thấy nam tử mặc giáp bạc này, còn hoang đường hơn được trực tiếp nhìn thấy Thiên Ma Thần hiện thân.
“Khương Trường Sinh... làm sao ngươi có thể.” Thanh âm của Hoa Thiện có chút khô khốc.
Lão vốn đã quen với sóng gió tang thương, coi như tâm tính đã đạt đến cảnh giới không màng sinh tử, nhưng vào giờ phút này, trong lòng lại có chút đắng chát, đến hít thở không thông.
Đơn giản là vì vị nam tử giáp bạc này chính là người không có khả năng phản bội Nhân tộc nhất.
Nhưng sự thật thì sao?
Nó đang bày ra trước mắt lão đấy thôi.
Gã đã phản bội rồi!
“Hắn là... Tổ tiên!” Khương Thánh Hoàng cũng đưa ánh mắt khó có thể tin nổi nhìn chằm chằm vào nam tử giáp bạc có vài phần tương tự với chính mình trên kia.
“Đệ Nhất Thánh... Khương Trường Sinh!” Tô Trường Không nắm chặt hai đấm, đến đây hắn cũng khẳng định được thân phận của người này rồi.
Đệ Nhất Thánh, Khương Trường Sinh!
Cửu đại Cổ Thánh vốn là những nhân vật đứng sừng sững tại vị trí đỉnh phong tối cao bên trong của Nhân tộc, mỗi người trong số bọn họ đều có một sở trường riêng, đều có một bản lĩnh khác nhau, rất khó phân ra ai mạnh ai yếu, nhưng nếu thật sự muốn chọn ra người mạnh nhất trong đó, thì không thể nghi ngờ, đối phương chính là Khương Trường Sinh, vốn được xưng tụng là Đệ Nhất Thánh kia!
Đệ Nhất Thánh là người lãnh đạo trong cửu đại Cổ Thánh. Gã sinh ra đúng thời cơ, lại là tuyệt thế yêu nghiệt tiền vô cổ nhân, hậu vô lại giả, có thể lấy thiên địa làm sư phụ, tự nhiên mà ngộ ra tuyệt thế thần công.
Gã cường đại đến mức nào, người ngoài khó có thể phỏng đoán được, dù bản thân chưa từng luyện hóa mảnh vỡ Thiên Đạo, nhưng gã vẫn hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu đệ nhất.
Và toàn bộ chúng Thiên Ma kia, cũng không một kẻ nào có thể thắng được gã!
Trước kia từng có câu nói rằng, chỉ cần Đệ Nhất Thánh ở đây, bất luận tuyệt cảnh nào cũng có thể gặp dữ hóa lành, nghịch chuyển càn khôn.
Mà bản thân gã cũng là người có chí nguyện vĩ đại.
Người như vậy sẽ phản bội Nhân tộc sao?
Đối với Hoa Thiện, sự thật này tuyệt đối khó có thể tiếp nhận nổi.
Gương mặt Đệ Nhất Thánh không chút thay đổi, nhưng từ sâu trong đáy mắt lại hiện lên một tia phức tạp.
Khi lần thứ hai đặt chân lên Cổ Thánh quốc mà gã đã từng hao hết tâm huyết kiến tạo, bản thân lại phải dùng loại thân phận này...
“Để cho các Thiên Ma khác đều dừng tay đi, những chuyện khác đều giao cho ta giải quyết. Đệ Nhất Thánh nhìn về phía Hải Dạ, lạnh nhạt mở miệng nói.
Đệ Nhất Thánh cất giọng bình tĩnh, nhưng vẫn tản ra sự tự tin nồng đậm, như một vị Hoàng giả cao cao tại thượng, và lời nói của gã chính là lẽ đương nhiên, không cho phép nghi ngờ.
Lời này khiến cho khóe miệng Hải Dạ khẽ co giật.
Gã chính là Thiên Ma, là sứ giả của cổ ma Thần, nhưng một tên Đệ Nhất Thánh, phản đồ của Nhân tộc, lại cao cao tại thượng đối mặt với gã, bày ra giọng điệu ra lệnh như vậy.
Hơn nữa vừa rồi gã còn chịu thiệt thòi lớn trên tay Tô Trường Không, chưa thể phát tiết ra được.
Loại chuyện này làm trong lòng Hải Dạ Thiên Ma dâng lên một luồng nộ khí vô cớ.
Có vẻ như một câu nói kia là giọt nước làm tràn ly, khiến Hải Dạ không nhịn được lên tiếng châm chọc: “Khương Trường Sinh, ngươi là phản đồ, có tư cách gì mà sai khiến...
Nhưng không đợi Hải Dạ nói xong, trong mắt Đệ Nhất Thánh đã hiện lên một tia sáng lạnh, năm ngón tay phải nhẹ nhàng vươn tới.
“Phốc phốc phốc phốc phốc!"
Trong nháy mắt tiếp theo, năm luồng ánh sáng rực rỡ chợt lóe lên rồi biến mất, Hải Dạ bên kia không kịp phản ứng, lập tức có cảm giác quanh thân truyền đến đau đớn cực độ, đầu, tứ chi của gã đều bị xuyên thủng ra thành từng lỗ máu to bằng miệng chén.
“A!” Hải Dạ phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Chỉ thấy bên cạnh vết thương bị xuyên thủng kia, chợt bốc lên quang diễm nóng rực. Thứ quang diễm này trực tiếp bám vào thân thể gã rồi châm ngòi, và không ngừng thiêu đốt.
Một loại thống khổ như linh hồn bị thiêu đốt, không ngừng bủa vây lấy gã.
“Thân thể Thiên Ma bất tử của ta... Lại dễ dàng như thế bị...” Hải Dạ mở miệng kêu rên đồng thời trong lòng cũng vô cùng kinh hãi.
Đúng là Đệ Nhất Thánh vô cùng mạnh mẽ.
Đây điều mà cả Nhân tộc lẫn Yêu Ma nhất tộc đều phải công nhận.
Nhưng ở trong đại biến động lần trước, gã cũng từng giao thủ với Đệ Nhất Thánh, đối phương tuyệt đối không thể dễ dàng phá vỡ thân thể Thiên Ma bất tử của gã như vậy được!
1547 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận