Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 1181: Đặt Chân Tới Thiên Thánh Sơn!

“Vâng” Lưu Phi Tinh ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại chua xót không thôi.
Lại nói, phần lớn những trưởng lão tông môn như Lưu Nguyệt Bình, rõ ràng không luyện hóa Thần Chủng, nhưng tu hành đến tận bây giờ, bọn họ còn chưa nắm giữ được ba môn tuyệt học viên mãn, cũng chưa chắc đã có thể chú thành Thần Thể trước khi đại hạn tuổi thọ ập xuống, càng đừng nói đến loại võ giả đã luyện hóa Thần Chủng như gã đây, muốn đột phá chắc chắn sẽ khó khăn gấp mười lần người khác.
Làm sao có thể dễ dàng đột phá như vậy?
Nhưng đương nhiên, lời của phụ thân rất đúng, phận làm nhi tử, gã nhất định phải xốc lại tinh thần, quyết tiến không lùi. Đương nhiên Tô Trường Không bên kia, không hề hay biết cuộc đối thoại giữa đôi phụ tử bọn họ, hắn đã khởi hành chạy tới Thiên Hỏa thành rồi.
Thiên Hỏa thành chính là tòa thành lớn nhất, vô cùng phồn hoa của Trần Dương vực. Hàng năm đều có không ít đại tộc đến nơi này định cư, đông đúc vô cùng.
“Đây là Thiên Hỏa thành thì phải?” Vài ngày sau, Tô Trường Không cưỡi bạch hạc bay tới bên ngoài Thiên Hỏa thành.
Từ xa xa, hắn đã nhìn thấy một tòa thành trì khổng lồ phủ phục ở nơi này, tản ra một luồng uy áp rất nặng.
Dựa vào tin tức từ trong miệng Lưu Phi Tinh, Tô Trường Không biết được, Thiên Hỏa thành này từng hạ vốn gốc, mượn dùng lực lượng của linh mạch xây dựng nên một một tòa đại trận bên dưới.
Nó cũng là căn bản của Thiên Hỏa thành.
Tô Trường Không cưỡi bạch hạc, bay trên bầu trời Thiên Hỏa thành.
Nhìn từ trên cao xuống, Thiên Hỏa thành này vô cùng to lớn, hệt như một quốc gia nhỏ, đường xá bên trong thông suốt, chạy thẳng về bốn phía, từng tòa kiến trúc hùng vĩ mọc lên khắp nơi nơi.
Mà trong quá trình phi hành này, Tô Trường Không lại thường xuyên phát hiện ra một loại cảm giác bị người rình rập từ phía dưới, nhưng rất nhanh, loại cảm giác này đã chuyển dời đi hương khác, hẳn là có võ giả Nhập Thánh trong Thiên Hỏa thành đang dò xét khí tức của hắn.
“Bên kia chính là Thiên Thánh sơn?"
Khu vực dễ nhận thấy nhất tại nơi này chính là một ngọn núi nhấp nhô lên xuống, kéo dài liên miên bên trong Thiên Hỏa thành. Ngọn núi này được bao phủ bởi một dải sương mù do linh khí hội tụ mà thành, thoạt trông hệt như một tòa tiên sơn huyền bí. Đó chính là Thiên Thánh sơn.
Căn cứ vào những gì Lưu Phi Tinh từng nói, Tô Trường Không hiểu được Thiên Thánh sơn này chính là “Thánh sơn’ mà bất cứ một tòa thành lớn nào trong Cổ Thánh quốc đều phải có.
Trong Thiên Thánh sơn, có động phủ với linh khí sung túc cho thuê, võ giả Nhập Thánh tới thuê động phủ, có thể ở lại, tu hành trong này.
Bên trong những động phủ nọ có linh khí nồng đậm, hoàn cảnh không hề thua kém những đại môn đại phái có linh mạch cỡ lớn.
Tu hành tại nơi này, tuyệt đối là làm ít công lao.
Đương nhiên, muốn thuê động phủ cần phải trả bằng 'Nguyên dịch'!
Võ giả Nhập Thánh bình thường dù muốn cũng khó có thể thuê lâu dài!
Ngoài ra, Thiên Thánh sơn này cũng là một khu chợ khổng lồ, ẩn chứa bên trong vô số linh đan, linh dược, bảo vật, nơi hưởng lạc ... cái gì cần có đều có.
Đối với Hoàng thất Cổ Thánh quốc, hàng năm, chuỗi ‘Thiên Thánh sơn được đặt trong các thành lớn này đều có thể kiếm về cho bọn họ lượng lớn tài phú, tài nguyên! Mỗi một tòa Thiên Thánh sơn đều có lượng lớn võ giả Nhập Thánh ở phụ cận tìm tới hội tụ.
Tô Trường Không bay thẳng một đường về phía Thiên Thánh sơn, nhưng tới gần nơi này, hắn mới phát hiện, bản thân khó có thể xuyên thấu một tầng sương mù vẫn luôn bao phủ bên ngoài Thiên Thánh sơn, mà tiến vào bên trong.
Nơi này tồn tại một thứ gì đó tương tự như trận pháp, ngăn cản hắn tiến vào.
Mà không bao lâu sau, tầng sương mù trước mặt lại chậm rãi tách ra, từ bên trong có một nam tử mặc giáp bạc đi đến.
Khí tức trên người nam tử mặc giáp bạc nọ gần như đã thu hết vào bên trong, trên tay người này cầm một thanh trường thương, uy nghiêm như thần binh trên trời hàng thế.
Nam tử mặc giáp bạc quan sát Tô Trường Không, chợt trầm giọng nói: “Đây là lần đầu tiên các hạ đến Thiên Thánh sơn đúng không? Cần phải nộp lệ phí vào núi, đổi lấy Nhập Sơn lệnh, ba năm một lượng nguyên dịch, hạn số lần ra vào"
không giới “Nếu mỗi người một lượng nguyên dịch, thì hàng năm chỉ tính riêng ‘Phí vào núi, Thiên Thánh sơn này đã có một khoản thu nhập khổng lồ rồi!” Tô Trường Không âm thầm tặc lưỡi.
Một lượng nguyên dịch cũng không quá lớn, đại đa số võ giả Nhập Thánh đều có thể lấy ra, nhưng gộp lượng lớn võ giả Nhập Thánh vào chung một chỗ thì con số nguyên dịch Thiên Thánh sơn thu được, sẽ trở thành vô cùng khổng lồ. Tô Trường Không cũng không nói nhiều, đã nhanh chóng lấy ra một lượng nguyên dịch từ trong Thư Hương đại, và khống chế thiên địa linh khí, để cho nó bay về phía nam tử mặc giáp bạc kia. Nam tử mặc giáp bạc vung tay lên, thu nguyên dịch lại, sau đó cũng ném cho Tô Trường Không một tấm lệnh bài: “Nhớ kỹ, trong Thiên Thánh sơn không được chém giết. Người vi phạm sẽ bị trục xuất, thậm chí trong tình huống nghiêm trọng, còn bị truy cứu trách nhiệm! Bên trong tấm Nhập Sơn lệnh này cũng có một số thông tin về Thiên Thánh sơn, ngươi có thể tìm đọc một chút"
Nói xong, bóng dáng nam tử mặc giáp bạc nọ đã biến mất trong sương mù.
Tô Trường Không tiếp nhận ‘Nhập Sơn lệnh.
Nhìn từ bên ngoài, Nhập Thánh lệnh này đang không ngừng lóe lên linh quang lấp lánh, cũng không biết nó được chế tạo từ loại vật liệu gì, nhưng khi nắm giữ Nhập Sơn lệnh, tầng sương mù vốn đang ngăn cản trên Thiên Thánh sơn kia lại chủ động tản ra theo cử động tiến về phía trước của hắn.
“Nơi này chính là... Thiên Thánh sơn?” Vừa bước vào bên trong, Tô Trường Không lại không khỏi thốt lên đầy thán phục. Hắn nhìn thấy từng mảng kiến trúc hùng vĩ bên dưới, và cả những võ giả Nhập Thánh đang phi hành trên không trung của Thiên Thánh sơn.
Bên dưới kia có thật nhiều những cửa hàng bán binh giáp, bán linh đan, thậm chí cả tửu lâu, nơi hưởng lạc, đúng là cái gì cần có đều có.
Ven đường có thể tùy ý nhìn thấy từng gốc linh thụ tỏa ra linh quang lấp lánh, tuyệt đối là tinh mỹ xa hoa như tiên cung.
Tô Trường Không cũng nhìn thấy từng ngọn núi cao chót vót phía trên Thiên Thánh sơn, chúng đều bị sương mù dày đặc che khuất.
Hiển nhiên nơi đó chính là động phủ đã được một số võ giả Nhập Thánh thuê bên trong Thiên Thánh sơn này, nếu không có sự cho phép của chủ nhân, người ngoài khó có thể tiến vào được. “Quả thật Thiên Thánh sơn này... không tầm thường. Linh khí bên trong vô cùng sung túc, tuyệt đối là nơi tu hành cực tốt dành cho những võ giả Nhập Thánh bình thường. Ba năm một lượng nguyên dịch, có thể nói cực kỳ đáng giá, thậm chí dịch vụ còn vượt qua giá cả!"
Tô Trường Không cảm thụ linh khí thiên địa sung túc trên Thiên Thánh sơn, rồi không khỏi âm thầm tán thưởng.
Mục đích tồn tại của Thiên Thánh sơn, chính là tập hợp một lượng lớn võ giả Nhập Thánh, mà những võ giả Nhập Thánh này chính là Khách nguyên [1], và bọn họ hoàn toàn có thể dựa vào các loại tiện ích, cơ sở vật chất trên Thiên Thánh sơn, để kiếm được tài phú, tài nguyên từ trên người những vị khách hàng này.
[1] : nguồn khách hàng, khách hàng tiềm năng...
Gần như toàn bộ những võ giả Nhập Thánh có thể ở lại bên trong Thiên Thánh sơn này đều thuộc loại tinh anh chân chính của Cổ Thánh quốc!
Có thể nói, nơi đây chính là bảo địa cho cường giả tụ tập!Hơn thế nữa, cũng có không ít võ giả Nhập Thánh không môn không phái, quanh năm đều định cư ở Thiên Thánh sơn, coi nơi này chính là nhà của mình.
1566 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận