Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 815 - Ngươi Là Tô Thái Lai!

"Con mẹ nó! Kêu ầm ĩ không ngừng, ồn ào muốn chết!" Tiếng gầm gừ đầy cuồng bạo, đột nhiên nổ tung, tựa như một tiếng sấm sét vang vọng khắp Phục Tượng sơn, cùng với đó là một luồng gió yêu ma gào thét xông đến.
"Cẩn thận!" Con ngươi Liêm Thiên Lộ co rút lại, gã hoảng sợ hét lên.
Đơn giản là vì tiếng gầm gừ nọ được phát ra từ tráng hán khôi ngô nghi ngờ là đang tu luyện tới thời khắc mấu chốt, và từ đầu đến giờ vẫn khoanh chân ngồi trên núi nhỏ đằng kia.
Đôi con ngươi trong hốc mắt tráng hán khôi ngô nọ chợt lóe huyết quang. Bởi vì Tử Phách kia không ngừng phát ra tiếng đao ngân, ồn ào đến mức gã trở nên tâm phiền ý loạn, khiến cho thân thể vốn đang khoanh chân bất động, chợt mở mắt, từng ngón tay tráng kiện nắm chặt thành quyền.
Một quyền lăng không đánh thẳng ra ngoài.
"Rống!"
Một quyền này đánh tới từ khoảng cách xa mấy chục trượng, mang theo tiếng rít gào của man tượng, một đường đánh thẳng tới, dẫn dắt yêu khí, thiên địa linh khí ven đường đều ngưng tụ lại, rồi ùn ùn lao theo…
Một quyền này tựa như một con cự tượng đang chạy băng băng giữa hư không, bàn chân man tượng không ngừng đạp tới, không gian đều bị nó đạp nát, hiện lên tầng tầng vết rạn, một đường lao thẳng về phía Đoan Mộc Đào và Hạ Ngọc Thần đang giao chiến đằng kia.
"Bành!"
Hạ Ngọc Thần đang đưa lưng về phía ấy, chính là kẻ đầu tiên bị một quyền cách không này đánh trúng. Tấm chắn yêu lực bên ngoài thân thể gã nổ tung trong nháy mắt, cả thân thể bị đánh bạo, tứ phân ngũ liệt, vung vãi ra xung quanh!
Một quyền như cự thú chạy băng băng tới này, trực tiếp đánh nát Hạ Ngọc Thần, còn dư thế không giảm, oanh kích về phía Đoan Mộc Đào!
"Nguy hiểm!" Con ngươi Đoan Mộc Đào hơi co rút lại, đao ý trong thức hải đã báo động từ trước. Hai tay gã trực tiếp nắm đao, muốn dùng thân đao rộng lớn kia đón đỡ, đồng thời chân khí, đao cương đều ngưng tụ trước người, tiến hành phòng ngự.
Phải biết rằng, lúc trước, khi phải đối mặt với hai, ba mươi Tiên Thiên võ giả tự bạo, Đoan Mộc Đào gã vẫn có thể ngạnh kháng được...
"Đang! !"
Giây tiếp theo, quyền kình cách không kia, hung hăng đánh lên Tử Phách đao, bộc phát ra tiếng nổ tung thanh thúy.
Đoan Mộc Đào có cảm giác hộ thể đao cương vừa bạo liệt, một luồng lực lượng lớn đến điên cuồng, nghiền áp xông đến, va chạm này đẩy thân thể gã lao thẳng về phía sau, thậm chí còn bị ném bay ra ngoài mười trượng.
"Ti chủ!” Liêm Thiên Lộ vội vàng lao ra, rồi dừng ở sau lưng, dùng xảo kình tiếp được Đoan Mộc Đào, ngay tiếp đó, gã cũng vội vàng lui lại, hóa giải lực trùng kích. Cả hai phải lui thêm hai mươi mét nữa, mới dừng lại được.
Đoan Mộc Đào dùng sức, cứng rắn nuốt xuống một ngụm máu tươi đã trào lên cổ họng, hổ khẩu nắm đao bị xé rách, gần như mất đi tri giác!
Chỉ vẻn vẹn có một kích thôi, lại có thể vừa đánh bạo Hạ Ngọc Thần, vừa ném Đoan Mộc Đào bay ngược ra ngoài, làm gã bị nội thương không nhẹ…
Đây là cường giả đáng sợ tới mức nào chứ?
Đoan Mộc Đào mơ hồ ý thức được, bản thân mình tuyệt đối không thể chống cự nổi tráng hán khôi ngô đang bị tầng tầng yêu khí bao phủ đằng kia.
Dù gã cầm Trảm Yêu Thần Binh Tử Phách trong tay, cũng tuyệt đối không được!
Hoa lạp lạp!
Thân thể vỡ vụn của Hạ Ngọc Thần nhanh chóng tái sinh, dưới tác dụng của thân thể bất tử chỉ có ở yêu ma, thân thể gã đã được chữa trị hoàn hảo như lúc ban đầu.
Tuy vừa nãy Hạ Ngọc Thần bị một quyền của tráng hán khôi ngô nọ làm liên lụy, bị đánh cho tứ phân ngũ liệt, nhưng trên mặt gã không dám có một chút bất mãn nào, ngược lại còn cung kính nói: "Phó hội chủ, người cứ an tâm luyện hóa vương huyết dưới mặt đất Phục Tượng sơn này đi, cứ giao những kẻ này cho ta và Quát Bạt Minh đối phó là được."
Trong đôi huyết mâu của tráng hán khôi ngô được gọi là phó hội chủ kia, tản ra một tia uy nghiêm thiên nhiên, giọng nói của gã vô cùng thô lỗ, vang dội: "Các ngươi kỷ kỷ oai oai (dây dưa lằng nhằng, rất mất thời gian) đánh đấm nửa ngày vẫn chưa xong, tốt hơn hết là để bổn tọa đến hoạt động gân cốt một chút đi!"
"Trốn... Lát nữa các ngươi mau trốn đi! Ta sẽ ngăn đám yêu nhân kia lại!" Tim Đoan Mộc Đào đập liên hồi như trống. Tráng hán khôi ngô này khủng bố vượt qua những gì bản thân gã tưởng tượng, lúc này, gã đang liên tiếp truyền âm cho đám người Liêm Thiên Lộ, kêu gọi bọn họ nhanh chóng trốn đi.
Tình huống trước mắt, có thể đi được người nào hay người nấy.
"Ừm?" Nhưng vào lúc này, tráng hán khôi ngô chợt phát ra một tiếng kinh dị. Gã vừa cảm nhận được một luồng khí tức khá quen thuộc mới bước vào bên trong Phục Tượng sơn.
Bên trong tầng yêu vụ màu đen ấy, một đao khách lạnh lùng mặc hắc y, đang chậm rãi bước đến nơi này.
Người nọ đúng là Tô Trường Không!
Lại nói, từ trong miệng Triệu chủ quản của Trấn Ma ti, Tô Trường Không đã biết có trưởng lão của Diệt Sinh hội xuất hiện ở Phục Tượng sơn thuộc Đại Hồng châu. Vì thế, hắn một đường bay thẳng đến đây.
Ngay khi Tô Trường Không tiến tới phụ cận nơi này, từ rất xa, hắn đã cảm nhận được luồng yêu khí tận trời cùng với động tĩnh giao chiến phát sinh trong Phục Tượng sơn, hắn không chút do dự đã nhanh chóng chạy đến nơi này nhìn xem tình huống.
"Đao... Đao Vô Phong?" Đoan Mộc Đào kinh ngạc nhìn Tô Trường Không vừa xuất hiện. Gã hoàn toàn không ngờ đối phương lại có mặt ở nơi này.
"Người này... Rất nguy hiểm!" Hạ Ngọc Thần, Quát Bạt Minh cũng nhìn về phía Tô Trường Không. Bằng vào trực giác nhạy bén của mình, bọn họ có thể cảm nhận được đao khách mặc hắc y trước mắt này, tuyệt đối là nhân vật cực kỳ nguy hiểm!
"Khí tức của ngươi... Rất quen thuộc... Rất quen thuộc..." Đôi con ngươi màu huyết hồng trên hốc mắt tráng hán khôi ngô đang khoanh chân ngồi bên trong tầng yêu khí nồng hậu kia, đang gắt gao nhìn chằm chằm vào Tô Trường Không.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhưng gã lại cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng quen thuộc tỏa ra từ trên thân thể đối phương.
Tráng hán khôi ngẫm nghĩ một hồi, bỗng nhiên huyết quang lóe sáng trong mắt, trong đầu gã vừa nhanh chóng xẹt qua một cái tên.
Gã không nhịn được, khẽ thốt lên lời: "Tô Thái Lai! Ngươi là Tô Thái Lai!"
"Tô Thái Lai?" Lời này vừa nói ra, những người còn lại đều mờ mịt. Bọn họ chưa từng nghe thấy cái tên này.
"Phó hội chủ biết hắn?" Hạ Ngọc Thần, Quát Bạt Minh cũng cảm thấy kinh ngạc.
Dựa theo phản ứng kịch liệt của tráng hán khôi ngô kia, hiển nhiên gã có quen biết đao khách mặc hắc y trước mắt này.
Vậy đối phương là thần thánh phương nào?
"Hắn là ai?" Tô Trường Không vừa xuất hiện cũng nghe được cái tên phát ra từ trong miệng tráng hán khôi ngô kia, rồi không khỏi có chút giật mình.
Phải biết rằng, tuy hắn có dùng tới cái tên 'Tô Thái Lai' này, nhưng vốn chẳng có mấy người biết tới và hiểu rõ thân phận ấy của hắn. Bởi vì hắn chỉ dùng cái tên này ở hai địa điểm, đó là Thần Binh sơn trang và Đại Phong châu thành, nhưng ở cả hai nơi ấy, hắn đều giữ thái độ điệu thấp dị thường, số người quen biết cũng chẳng có bao nhiêu.
Sau đó, Tô Trường Không cẩn thận cảm ứng một phen, lập tức phát hiện khí tức của tráng hán khôi ngô cao gần ba mét kia vừa thâm thúy vừa mạnh mẽ, nhưng tuyệt đối là một luồng khí tức xa lạ, cũng có nghĩa rằng, đây là lần đầu tiên hắn gặp gỡ đối phương!
Nhưng… đối phương lại trực tiếp há miệng nói ra một thân phận vốn cực kỳ bí mật của hắn???
Bạn cần đăng nhập để bình luận