Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 684 - Đã Lâu Không Gặp!

"Ừm."
Phong Nhật Nguyệt phát ra âm thanh chẳng phân rõ nam nữ, lập tức bước vào tòa cung điện kia, hẳn là muốn đi gặp vị hội chủ không biết thân phận nọ.
Tô Trường Không không dám trực tiếp cho Thiên Tàm Ti chui vào bên trong cung điện, làm như vậy, khác là mạo hiểm, rất có khả năng sẽ bị đối phương phát hiện ra, cuối cùng, hắn chỉ dừng lại từ rất xa, quan sát.
Một nén nhang sau, Phong Nhật Nguyệt rời khỏi cung điện, bước vào bên trong một kiến trúc khác, hẳn là muốn đi nghỉ ngơi, tu luyện.
"Ta phải chờ đợi. . . Chờ đợi cho đến khi Phong Nhật Nguyệt rời khỏi sơn cốc." Tô Trường Không yên lặng nói.
Bên trong phân hội của Diệt Sinh hội này, có không ít hơn năm mươi yêu võ giả, non nửa số người trong đó đều đạt đến cấp bậc Tiên Thiên. Nhưng chưa hết, bất cứ yêu ma nào cũng nắm giữ yêu thuật quỷ dị. Nếu một lần đối mặt với nhiều yêu võ giả như vậy, dù là Tô Trường Không ở hiện tại, cũng không dám nói hay, chỉ vô ý một cái sẽ ngã xuống như chơi!
Đó là chưa kể đến cao thủ như Phong Nhật Nguyệt, cùng với vị phân hội chủ sâu không lường được, không biết nội tình kia.
Vậy mới nói, nếu Tô Trường Không muốn đối phó Phong Nhật Nguyệt, cũng chỉ có thể chờ, chờ cho đến khi gã rời khỏi trụ sở sơn cốc, lại ra tay!
"Cứ chờ như vậy đi. Phong Nhật Nguyệt, ta sẽ cho ngươi một niềm vui bất ngờ." Tô Trường Không đang khoanh chân ngồi tại một nơi nằm cách sơn cốc chừng vài dặm, sắc mặt hắn lạnh như băng.
Lần này, hắn nhất định phải bắt Phong Nhật Nguyệt kia trả một cái giá cực kỳ thảm trọng.
Hắn có thừa kiên nhẫn và thời gian để chờ đợi mà!
Cứ như vậy, Tô Trường Không bắt đầu yên tĩnh chờ đợi.
Thời gian dần trôi qua, trong lúc ấy, cũng có yêu võ giả từ trụ sở sơn cốc ra ngoài, nhưng Tô Trường Không đều không để ý đến. Hắn ra tay với bọn họ chỉ khiến rút dây động rừng. Hiện giờ, mục tiêu duy nhất của hắn, chỉ có một mình Phong Nhật Nguyệt mà thôi.
Trong chớp mắt, đã là một tháng rưỡi sau, Tô Trường Không vẫn một mực nhắm mắt dưỡng thần chợt giật mình, mở mắt.
Lúc này là rạng sáng, trong sơn cốc, nơi đặt trụ sở phân hội của Diệt Sinh hội, Tô Trường Không vừa nhìn thấy Phong Nhật Nguyệt lại bước vào bên trong cung điện, khu vực bị nghi ngờ là nơi bế quan của phân hội chủ. Và ngay khi Phong Nhật Nguyệt rời khỏi nơi đó, gã lập tức truyền lệnh cho một yêu võ giả bên cạnh, nói: "Đi bảo Chung Nhạc, Cảnh Ngọc thu thập một chút rồi theo ta đi một chuyến."
"Vâng!" Yêu võ giả kia cung kính đáp lời.
"Rốt cuộc cũng muốn rời đi rồi sao?" Tô Trường Không vẫn một mực chờ đợi, bàn tay chợt chậm rãi đặt lên chuôi đao, tâm trạng thoáng trở nên kích động.
Hắn đã chờ suốt một tháng rưỡi, cuối cùng cũng đợi được đến lúc Phong Nhật Nguyệt này có chuyện gì đó muốn ra ngoài!
Trong trụ sở, lấy Phong Nhật Nguyệt cầm đầu, ba yêu võ giả tập hợp, nhanh chóng bước ra bên ngoài sơn cốc.
Phong Nhật Nguyệt đi đằng trước, trên mặt đeo một tấm mặt nạ bằng xương màu đỏ sậm, một người khác cũng đeo mặt nạ, có thân hình mập mạp, như một quả cầu thịt, đúng là Chung Nhạc, thủ hạ của Phong Nhật Nguyệt.
Mà người thứ ba lại là một nam tử nhỏ gầy, có lẽ đối phương chính là Cảnh Ngọc, kẻ từng được Phong Nhật Nguyệt nhắc tới lúc trước. Người có thể cùng Phong Nhật Nguyệt ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, hơn phân nửa sẽ có thực lực không kém Chung Nhạc!
Ba người Phong Nhật Nguyệt, một đường rời khỏi sơn cốc, nam tử nhỏ gầy Cảnh Ngọc kia thật cẩn thận nói: "Phong đại nhân, chúng ta ra ngoài một chuyến này, cụ thể là muốn làm gì đây?"
Chung Nhạc cũng yên lặng lắng nghe, trong lòng thầm biết nhiệm vụ cần tới Phong Nhật Nguyệt xuất động, khẳng định không đơn giản.
Phong Nhật Nguyệt phát ra âm thanh chẳng phân rõ nam nữ: "Cũng không có gì. Chỉ là mấy ngày trước đây, một thành viên của phân hội chúng ta tử vong. Căn cứ theo tin tức nhận được, đối phương chết trong tay một võ giả của Chu Sơn môn. Khổ Đà hội chủ khiến cho chúng ta tự mình đi một chuyến, tru diệt mấy Tiên Thiên võ giả, bao gồm cả môn chủ Chu Sơn môn này."
"Thì ra là thế." Chung Nhạc, Cảnh Ngọc đều gật đầu, vẻ mặt dần trở nên thoải mái.
Chu Sơn môn chính là một tông môn chỉ có ba bốn Tiên Thiên võ giả, được xếp vào hàng ngũ nhị lưu tông môn trong Trung châu. Võ giả của tông môn này dám giết thành viên Diệt Sinh hội bọn họ… Lấy phong cách hành sự của Diệt Sinh hội, tất nhiên phải trả thù!
Nhất định phải giết sạch Tiên Thiên võ giả của Chu Sơn môn, khiến cho từ nay về sau, Chu Sơn môn suy sụp, không cách nào gượng dậy nổi!
"Hắc hắc. . . Đã lâu không được hưởng dụng máu thịt của Tiên Thiên võ giả, lần này nhất định phải ăn no nê!"
Chung Nhạc, Cảnh Ngọc đều liếm liếm môi, trong lòng xao động từng cơn lửa nóng.
Lúc này trời đông giá rét chưa tan, trên bầu trời đầy những bông tuyết tung bay, ba người Phong Nhật Nguyệt đều yên lặng trở lại, nhanh chóng lên đường.
"Cẩn thận!"
Bất chợt, ánh mắt ba người đồng loạt rung động, nam tử thấp bé Cảnh Ngọc kia lại biến sắc, gã vừa hét lớn một tiếng, vừa tiến lên một bước, bàn chân đạp một bước xuống đất.
"Oanh!"
Đại địa rung động, một luồng lực lượng vô hình khuếch tán ra ngoài, nham thạch đột ngột mọc lên từ mặt đất phía trước, hình thành một vách tường nham thạch thật dày. Dưới trạng thái được Cảnh Ngọc trực tiếp rót yêu lực vào, vách tường nọ hóa thành khối tinh thể màu đen sẫm, thoạt nhìn cứng rắn tới không thể phá vỡ.
Giây tiếp theo, một luồng hồng quang bắn nhanh tới, giảo sát hết thảy những bông tuyết ven đường, đánh tan toàn bộ chúng nó.
Nhìn kỹ lại, hóa ra luồng hồng quanh kia, chính là một mũi tên. Một mũi tên từ khoảng cách một hai dặm có dư, lấy vận tốc nhanh gấp mấy lần âm thanh nổ bắn lao đến!
"Ầm vang!"
Hồng quang hung hăng cắm thẳng lên vách tường nọ, rồi bạo liệt vỡ tung, tựa như phong lôi gào thét, quét sạch khắp nơi. Vụ nổ khủng bố ấy khiến vách tường nham thạch trực tiếp vỡ nát, từng khối đá vụn bay tán loạn!
"Người nào! Gan chó thật lớn!" Sắc mặt Cảnh Ngọc rất khó coi, gã hướng về phía xa kia, bật ra một tiếng hét giận dữ.
Trong mắt Cảnh Ngọc lóe sáng hung quang, sôi trào sát ý.
Lại xuất hiện một kẻ có gan tập kích bọn họ?
Thứ này đúng là to gan lớn mật, không biết sống chết mà!
Về phần Chung Nhạc, trên mặt chợt hiện lên một mảnh không sao tin nổi: "Chuyện này. . . Tiễn thuật này. . ."
Chung Nhạc tỏ ra sửng sốt như vậy, đơn giản là vì gã nhìn tiễn thuật này có chút quen mắt, hoặc là nói, ấn tượng quá khắc sâu.
Lúc trước ở bên trong Ly Long điện, vì Chung Nhạc không muốn đi đối phó với Băng Tinh Ly Long, nên cố ý tìm một võ giả Nhân tộc gây phiền toái, lại không ngờ nổi, đối phương chính là một kẻ cứng đầu, rõ ràng hắn còn chưa phải Tiên Thiên võ giả, lại khiến cho gã liên tục nếm thiệt thòi, gần như đã suýt chết đi, ép cho Phong Nhật Nguyệt không thể không phân thân đến giúp đỡ gã!
Không thể nghi ngờ, võ giả kia vô cùng yêu nghiệt, nhưng yêu nghiệt cũng chẳng có tác dụng gì, dưới công kích bùng nổ của Thần Chủng, hắn đã bị đông lạnh thành tượng băng. Đối với võ giả Nhân tộc, một đòn công kích này cũng tương đương với kết cục hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Kể cả yêu võ giả có thân thể bất tử như Chung Nhạc, cũng suýt chút nữa không chịu đựng nổi, vẫn là Phong Nhật Nguyệt mang gã quay về Diệt Sinh hội, mới thành công thoát vây.
Nhưng lúc này, lại có người dùng thứ tiễn thuật giống hệt võ giả Nhân tộc trẻ tuổi ngày ấy, đến tập kích bọn họ… Chẳng lẽ đối phương không chết?
"Lâu lắm không gặp nha!"
Một âm thanh xa xa truyền đến từ trong gió tuyết, theo sát âm thanh, một bóng người mặc hắc y cũng nhanh chóng lại gần, nhanh tới mức tựa như súc địa thành thốn, trực tiếp xuất hiện trong tầm mắt bọn họ!
Đúng là Tô Trường Không chờ đợi đã lâu kia!
Bạn cần đăng nhập để bình luận