Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 122: Dù Mười Ngày Nửa Tháng Khai Trương Một Lần, Cũng Đủ Rồi!!!

"Đây là lệnh bài thân phận của Hắc Nguyệt Thượng Nhân kia."
Tô Trường Không không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp lấy ra một tấm lệnh bài có khắc một đóa hoa sen màu đen từ trong lòng, đặt lên bàn.
Đây đúng là lệnh bài hắn đã tìm được từ trên người Hắc Nguyệt Thượng Nhân lúc trước.
"Lệnh bài thân phận đệ tử. Hắc Liên giáo…”
Vương Vân nhận ra lai lịch của tấm lệnh bài này, thông qua tin tình báo, hắn cũng biết được nó đến từ trong tay Hắc Nguyệt Thượng Nhân.
Hắc Nguyệt Thượng Nhân vốn là thành viên chính thức của Hắc Liên giáo, bản thân sở hữu võ công không tầm thường, nhưng lại chết trong tay Văn Thái trước mắt!
Vương Vân cũng không hoài nghi Tô Trường Không sẽ giả mạo chuyện này. Hắn tin tưởng không bao lâu nữa, sẽ có cùng tin tức liên quan tới sự kiện này truyền ra.
"Văn tiên sinh vất vả rồi. Đây là một ngàn lượng ngân phiếu, xin thu lại." Lúc này Vương Vân tỏ ra cực kỳ cung kính lấy ngân phiếu một ngàn lượng đã chuẩn bị từ trước ra, sau đó dâng lên bằng hai tay!
Một ngàn lượng ngân phiếu tới tay!
Thoạt nhìn hết thảy đều vô cùng đơn giản, nhưng lại chẳng có bao nhiêu người kiếm được món tiền này.
Đầu tiên, võ giả không e ngại Hắc Liên giáo, chưa chắc đã có thực lực đối phó được với cao thủ Hắc Liên giáo.
Mà võ giả có thực lực chém giết được Hắc Nguyệt Thượng Nhân, lại đều kiêng kỵ, lo lắng sẽ bị Hắc Liên giáo trả thù, làm liên lụy đến thân nhân bằng hữu…
Hầu như cả đám đều tránh không kịp!
Chỉ duy nhất loại cao thủ như Tô Trường Không, không có tiếng tăm gì nhưng thực lực vô cùng mạnh mẽ, lại am hiểu thủ đoạn che giấu thân phận bản thân, không sợ bị trả thù, mới có tư cách kiếm loại tiền này!
"Ừm, Vương đại nhân, nếu không còn chuyện gì nữa, tại hạ cáo từ trước."
Tô Trường Không thu một ngàn lượng ngân phiếu vào trong túi, không ở lại quá lâu, đã cáo từ với Vương Vân rồi rời đi.
Tô Trường Không vừa đi khỏi, chỉ còn lại một mình Vương Vân ngồi trong gian phòng, trên mặt lộ ra chút chờ mong nhàn nhạt: "Sau này mỗi tuần đều sẽ có tin thành viên Hắc Liên giáo bị người giết chết. Ta tin tưởng nếu đám tà giáo đồ này không sợ chết, chúng sẽ biết kiêng kị, bớt phóng túng!"
Và điều Vương Vân phải làm, chỉ vẻn vẹn là dựa vào năng lực của bản thân mình, đi thu thập tình báo thật chính xác về giáo đồ Hắc Liên giáo trong địa phận Thanh Thủy thành, sau đó lại chuyển giao tới tay Tô Trường Không, để đối phương ra tay chém giết đám người kia!
Trên thực tế, Hắc Liên giáo phái rất ít thành viên chính thức đến nơi này, mỗi lần chém giết một tên, lực ảnh hưởng của Hắc Liên giáo ở Thanh Thủy thành sẽ bị xóa bỏ một phần.
Hắn nhất định phải làm cho đến khi đám người kia chịu từ bỏ ý tưởng phát triển lớn mạnh tại Thanh Thủy thành mới thôi.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết vẫn là Tô Trường Không không sẩy tay!
Lỡ như Tô Trường Không sẩy tay, thậm chí để cho Hắc Liên giáo biết được thân phận của đối phương, rồi khai ra Vương Vân chính là người sai sử đằng sau.
Đó mới là phiền toái.
Đương nhiên, nếu thực sự đi tới một bước đó, Vương Vân chỉ có thể phát động toàn bộ năng lực của mình để khai chiến chính diện cùng Hắc Liên giáo.
Chẳng qua, đó lại là tình huống mà một người luôn ôm suy nghĩ cầu ổn và bo bo giữ mình như Vương Vân không muốn đối mặt nhất!
"Quả nhiên... Giết người phóng hỏa kim yêu đái (từ này nó chỉ cái đai lưng vô địch trong môn Quyền Anh, có lẽ ý tác giả muốn nói là lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ sẽ bị người ta vạch trần)!"
Một đường quay về Hắc Thiết sơn trang, Tô Trường Không vỗ vỗ cái túi căng phồng trên lưng, lại không nhịn được khẽ cảm thán một câu.
Hôm nay hắn đánh chết Hắc Nguyệt Thượng Nhân, từ trên người Hắc Nguyệt Thượng Nhân đạt được bảy tám trăm lượng ngân phiếu, lại từ trên tay Vương Vân đạt được 1000 lượng ngân phiếu thù lao, cộng vào cũng được gần hai ngàn lượng!
Vậy là khoản tiền hắn kiếm được trong vòng một ngày lại bằng tổng số tiền người khác có làm cả đời cũng không kiếm được!
"Luyện võ! Bản thân mình mạnh mẽ mới là căn bản!"
Tô Trường Không càng thêm kiên định với quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn.
Với hắn, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, để hắn mua tài nguyên tu luyện làm bản thân hắn mạnh mẽ lên thôi.
Từ sau khi Tô Trường Không trở lại Hắc Thiết sơn trang, hắn lại luyện võ theo thường lệ.
Chỉ có duy nhất một điều khác biệt so với trước kia chính là, mỗi tuần hắn đều sẽ tới Thanh Thủy thành một chuyến, đi gặp Vương Vân, rồi lại từ trong tay Vương Vân nhận lấy tình báo về thành viên Hắc Liên giáo, sau đó tìm tới tận cửa, ra tay giết người!
Đương nhiên, cũng không phải hàng tuần đều có loại chuyện tốt này.
Tin tình báo dù hiệu quả đến mấy vẫn tồn tại xác suất sai lệch nhất định.
Có đôi khi Tô Trường Không đuổi tới nơi thì thành viên Hắc Liên giáo nọ đã đi mất từ lâu, không còn bóng dáng, chỉ có thể khong công quay trở lại.
Cũng có thời điểm Vương Vân không thể đạt được tình báo cụ thể.
Nhưng với Tô Trường Không, dù mười ngày nửa tháng mới khai trương một lần, thế cũng là đủ lắm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận