Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 608 - Lần Đầu Tiên…

Lý Hồng Vũ vẫn không khỏi lo lắng: "Ta nghe nói chỉ Kỳ Thạch lão nhân của Linh Đạo tông là biết Thiên Tàm công. . ."
Lý Hồng Vũ lo lắng Tô Trường Không không có năng lực trị liệu thương tích cho Lý Hồng Nghĩa. Lần này gã đi qua đi lại, đã lãng phí rất nhiều thời gian, nếu kéo dài quá lâu, sợ là đại ca hắn sẽ có nguy hiểm về sinh mệnh.
"Yên tâm đi, ta đã gia nhập Linh Đạo tông nhiều năm, cũng học được chút da lông."
Tô Trường Không không giải thích quá nhiều, cũng không nói gần đây mình mới gia nhập Linh Đạo tông.
Một đường chạy đi, Lý Hồng Vũ vốn là Tiên Thiên võ giả có khí tức lâu dài nhưng suy nghĩ cho Tô Trường Không, nên ngẫu nhiên gã cũng sẽ dừng lại hồi khí.
Sắc trời u ám, gần tới bình minh, Tô Trường Không và Lý Hồng Vũ đã vượt qua khoảng cách hai ngàn dặm, đi tới bên trong một tòa núi hoang.
Tòa núi hoang vô danh này cực kỳ vắng vẻ, cỏ dại khắp nơi mọc thành bụi nhưng Tô Trường Không lại có thể cảm nhận được từng luồng khí tức không kém ở bên trong núi hoang.
"Phó sơn chủ." Mà bọn họ vừa bước vào bên trong núi hoang, có một võ giả trẻ tuổi thân mặc áo xanh, đeo bội kiếm bên hông, lập tức lắc mình từ phía sau một gốc đại thụ ra ngoài, đi lên nghênh đón, là đệ tử Danh Kiếm sơn.
"Ừm, tình huống của đại ca ta thế nào ?" Lý Hồng Vũ gật gật đầu, dò hỏi.
Võ giả trẻ tuổi đáp: "Sơn chủ. . . Tình huống cũng không tốt, ngẫu nhiên cũng có tỉnh lại nhưng đại đa số thời gian vẫn hôn mê."
"Tô trưởng lão, chúng ta vào xem đi." Nghe vậy, trong lòng Lý Hồng Vũ vô cùng căng thẳng, vội vàng nói với Tô Trường Không.
"Được."
Tô Trường Không đáp ngắn gọn, đồng thời trong lòng hắn cũng đang nghi hoặc, trong núi hoang này, có thật nhiều đệ tử Danh Kiếm sơn đóng quân, lại tựa như tất cả đã lặn lội đường xa tới đây, mà vị Lý Hồng Nghĩa, Tiên Thiên võ giả của Danh Kiếm sơn đã bị thương nặng, vừa nghĩ cũng biết bọn họ gặp phải cường địch rồi!
Tô Trường Không, Hách Liên Nguyên cũng hỏi qua việc này, nhưng Lý Hồng Vũ không muốn nhiều lời, có lẽ không muốn làm Linh Đạo tông gặp phải phiền toái.
Tô Trường Không cũng không hỏi nhiều, hắn đến đây chỉ để chữa thương cho Lý Hồng Nghĩa, còn lại không phải chuyện của hắn!
Hắn theo Lý Hồng Vũ đi thẳng một đường về phía trước, phía trước xuất hiện một tòa sơn thôn, thoạt nhìn sơn thôn đã hoang phế một đoạn thời gian, được đám người Lý Hồng Vũ lấy làm cứ điểm lâm thời.
Bọn họ tiếp tục tiến vào bên trong một căn nhà lợp bằng cỏ tranh, Lý Hồng Vũ để cho đệ tử Danh Kiếm sơn đang canh gác trong này tạm thời lui ra bên ngoài, mà Tô Trường Không cũng gặp được Lý Hồng Nghĩa, đại ca của Lý Hồng Vũ.
Đó là một nam tử hai bên tóc mai hoa râm, diện mạo có vài phần tương tự với Lý Hồng Vũ.
Sắc mặt Lý Hồng Nghĩa tái nhợt như tờ giấy, hô hấp mỏng manh, khí tức suy yếu tựa như ngọn đèn trước gió. Gã đang nằm trên một chiếc giường gỗ có lót một chút y phục bên dưới, nãy giờ vẫn không nhúc nhích.
"Làm phiền Tô trưởng lão." Lý Hồng Vũ thấp giọng nói.
Tô Trường Không không có trả lời, chỉ lặng lẽ đi tới bên giường, đặt năm ngón tay lên mạch môn của Lý Hồng Nghĩa, một luồng Thiên Tàm chân khí chui vào bên trong cơ thể, tra xét tình huống của đối phương.
"Thương thế này. . . thật nặng!" Tô Trường Không âm thầm kinh ngạc, chân khí lượn quanh một vòng, hắn lập tức phát hiện thương tích của Lý Hồng Nghĩa nghiêm trọng đến mức gần như đã trí mạng, xương cốt cả người gãy tới năm, sáu cây, nhất là xương sườn, y như bị chùy sắt đánh vào, những đoạn xương cốt bị gãy đều đâm vào trong nội tạng, tạo thành xuất huyết bên trong.
Ngũ tạng lục phủ cũng bị lực lượng mạnh mẽ đánh cho lệch vị trí, gần như đã co rút lại thành một cục, khó trách Lý Hồng Vũ không dám cõng gã tới Chu Lăng sơn, thương thế như vậy còn kịch liệt lắc lư, trừ phi ngại chết không đủ nhanh.
Nếu Lý Hồng Nghĩa không phải Tiên Thiên võ giả, sinh mệnh lực dũng mãnh, chịu thương thế như vậy, đừng nói chống đỡ một hai ngày, một hai canh giờ đã mất mạng rồi!
Ngay cả như vậy, nếu Lý Hồng Nghĩa không được nhanh chóng trị liệu, gã cũng chỉ có một con đường chết.
Loại nội thương tổn hại đến khí quan bên trong thân thể này là nghiêm trọng nhất, dược thạch (phương pháp chữa trị) bình thường căn bản vô dụng.
Hô!
Tô Trường Không vận chuyển Thiên Tàm chân khí, đặt một bàn tay lên ngực Lý Hồng Nghĩa, từng luồng Thiên Tàm chân khí rót vào trong cơ thể gã, hóa thành một sợi tơ tằm thật nhỏ, quấn quanh phần khung xương gãy lìa. Cùng lúc đó, bàn tay Tô Trường Không khẽ động, nhẹ nhàng phục hồi lại những đoạn xương cốt gãy lìa, nằm sai vị trí, sau đó nối liền chúng lại với nhau, tiếp theo, Thiên Tàm Ti như là nhựa cao su, lập tức dính lại phần xương cốt đã gãy lìa.
Lý Hồng Nghĩa đang ngủ say, chợt kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Tô Trường Không không để ý đến gã, từng luồng Thiên Tàm Ti từ năm ngón tay vẫn liên tiếp rót vào trong cơ thể Lý Hồng Nghĩa, ngón tay không ngừng búng tới, vận dụng Thiên Tàm Ti kéo lục phủ ngũ tạng sai lệch vị trí, gom lại thành một chùm trong cơ thể Lý Hồng Nghĩa, trở về vị trí vốn có, cũng dùng Thiên Tàm Ti tựa như sợi tơ khâu lại miệng vết thương đã bị nứt trên phần nội tạng của Lý Hồng Nghĩa.
Thiên Tàm Ti lúc mềm mại, không lỗ nào không lọt, lúc cứng rắn lại sắc nhọn như cương châm!
"Đây là Thiên Tàm công? Thật là thần kỳ!" Lý Hồng Vũ đứng một bên xem tới hoa mắt thần mê
Trong thế hệ này của Linh Đạo tông, chỉ có Kỳ Thạch lão nhân biết Thiên Tàm công, mà vị Tô trưởng lão trẻ tuổi này, cũng nắm giữ môn công pháp ấy, có thể giúp người mọc lại máu thịt, tái tạo kinh mạch, hoàn toàn không phải nói chơi!
Tô Trường Không bận rộn suốt một canh giờ, cuối cùng từng phần khí quan, khung xương nát bấy bên trong cơ thể Lý Hồng Nghĩa đã được khôi phục lại nguyên trạng, Thiên Tàm chân khí hình thành tơ tằm đính lại, chỉnh hợp và phân tách những đoạn xương cốt ra, chờ sau khi chúng lại một lần nữa liên kết với nhau, hết thảy đều không có gì trở ngại!
"Khụ khụ khụ!"
Lúc này Lý Hồng Nghĩa cũng kịch liệt ho khan, hộc ra một ngụm máu đen lắng đọng trong cơ thể, rất nhanh, gã đã từ từ tỉnh dậy.
"Đại ca, vị này chính là Tô trưởng lão của Linh Đạo tông, là hắn đã ra tay cứu huynh." Lý Hồng Vũ lập tức bước lên nói.
"Đa. . . Đa tạ Tô trưởng lão." Lý Hồng Nghĩa miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nói, tuy gã chưa từng trông thấy Tô Trường Không, nhưng cũng có suy đoán, dường như hắn chính là người được Lý Hồng Vũ đi tìm người giúp đỡ rồi mời đến từ Linh Đạo tông.
"Không cần khách khí, trong khoảng thời gian này, ngươi đừng hoạt động kịch liệt là được, chỉ cần nghỉ ngơi hồi phục thêm một đoạn thời gian nữa, hết thảy đều không đáng ngại." Tô Trường Không lắc đầu nói, lập tức dặn dò Lý Hồng Nghĩa phải tử tế nghỉ ngơi.
Lý Hồng Nghĩa nằm ở trên giường, Lý Hồng Vũ phân phó đệ tử Danh Kiếm sơn mang chút nước tới, cho Lý Hồng Nghĩa thông cổ họng
"Quái vật chết tiệt. . . Đây là lần đầu tiên ta bị thương nặng như vậy. . . Suýt chút nữa đã chết rồi. . ." Lý Hồng Nghĩa nằm ở trên giường, ngoài miệng lộ ra một mảnh chua xót.
Gã vốn là Tiên Thiên võ giả của Danh Kiếm sơn, từ nhỏ đã tập võ, tính đến nay cũng hơn một giáp rồi, nhưng đây là lần đầu tiên đến gần tử vong như thế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận