Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 1279: Hủy Diệt!!!

“Ngươi... Rất tốt... Có tư cách tới bên cạnh chúng ta...” Bỗng nhiên, một âm thanh trực tiếp vang vọng trong đầu Tô Trường Không.
Âm thanh này không minh [1] uy nghiêm, khó mà phân biệt được chủ nhân của nó là nam hay nữ, giống như ngọn nguồn của nó đến từ một chiều không gian khác vậy.
[1] : nó được ghép từ hai từ = - trống rỗng và = – sâu xa, mờ mịt, có thể hiểu là mờ mịt, khó nắm bắt. Đồng tử trong mắt Tô Trường Không co rút lại, âm thanh này trực tiếp vang vọng trong thức hải của hắn, khiến ngay cả Nguyên Thần vẫn một mực chiếm cứ trong thức hải của hắn cũng theo bản năng nở rộ quang hoa, Canh Kim bản nguyên chi khí màu vàng tự động phóng thích, bảo vệ quanh thân.
“Trong thức hải của ngươi có Yêu Hồn Ấn... Đây chính là ý chí của Thần..” Âm thanh kia lộ vẻ tán thưởng không thôi.
"Ong ong ong!"
Đột nhiên, Tô Trường Không có cảm giác đại não chấn động ong ong, âm thanh đang nói kia vừa chuyển sang sử dụng một loại ngôn ngữ cổ xưa nào đó.
Tô Trường Không hoàn toàn không hiểu loại ngôn ngữ này, nó giống như một loại ma chú, ẩn chứa bên trong một loại ma lực đáng sợ, khiến thức hải của hắn như muốn vỡ ra.
Nguyên Thần cũng đang dốc toàn lực bảo vệ thức hải của Tô Trường Không.
Bằng không dưới lực lượng ẩn chứa trong ngôn ngữ cổ xưa này, khẳng định là thức hải của hắn đều sẽ vỡ tan, tử vong ngay tại chỗ!
“Tô trưởng lão!” Trong lòng đám người Khương Diệu đều cả kinh.
Bọn họ không nghe được âm thanh cổ xưa kia, nhưng đều nhìn thấy khí tức trên người Tô Trường Không trở nên bất ổn, trên khuôn mặt hắn còn không ngừng lộ ra vẻ thống khổ, vặn vẹo.
Cùng lúc ấy, hung quang lóe ra trong mắt Long Xà, tuy gã hoàn toàn không biết Tô Trường Không bên này đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng có thể đại khái hiểu được là thần sứ đại nhân đã ra tay.
Và với trạng thái hiện giờ của Tô Trường Không, nếu gã có thể chớp lấy thời cơ, ra tay, ngay tại khoảnh khắc này, hẳn là có thể dễ dàng đánh chết đối phương!
Nhưng không đợi Long Xà ra tay, một luồng cảm giác khủng bố đã ập tới, bao phủ toàn thân, cứng rắn ép gã phải ngừng lại, rõ ràng là thần sứ vừa phát tín hiệu cảnh cáo!
“Tại sao. Long Xà không thể lý giải được dụng ý của thần sứ, nhưng gã cũng chỉ có thể chờ đợi, không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Mà giờ phút này, Tô Trường Không đang bị vây trong một thứ trạng thái vô cùng kỳ dị.
Dưới ảnh hưởng đến từ loại ngôn ngữ cổ xưa kia, ngoại trừ thức hải của hắn muốn sụp đổ, hắn còn thấy được cảnh tượng làm cõi lòng rung động không thôi!
Đó là một thế giới tràn ngập khí tức mãng hoang.
Với từng dãy núi cao vạn trượng nối liền với nhau san sát ...
Với thật nhiều những cây đại thụ che kín mặt trời...
Với đủ các loài trân cầm dị thú tự do bay múa trong thiên địa...
Bên dưới có những con cự thú mọc ra ba mắt, ngoại hình như hổ, thân lớn như núi, phảng phất như có thể hiểu thấu u minh.
Lại có sinh vật chiếm cứ một mảnh thâm hải, thân dài hơn trăm dặm, tựa như Chân Long hung hãn, uy nghiêm. Cũng có Thần Điểu cai quản một vùng núi lửa, cả người đều do hỏa diễm tạo thành, trong tay nắm giữ năng lực Niết Bàn, một giấc ngủ say, chờ ngày tái hiện!
Đây là một thời đại gần như thần thoại.
Có vô số sinh linh, Chân Thú chỉ tồn tại trong truyền thuyết đều hiện hữu và chiếm cứ mảnh đất kỳ lạ này. Một nơi cổ xưa mà hoang sơ man dại, với vạn vật sinh sôi mạnh mẽ rồi không ngừng tranh đấu với nhau, tạo thành vô số kỳ trân dị cảnh, có thể tùy ý thấy được vô số thánh dược, linh quả mọc đầy khắp nơi. Nhưng đột nhiên đến một ngày nào đó, bầu trời chuyển thành tối tăm, rồi không ngừng chảy máu.
Huyết dịch như thác nước phủ đầy mặt đất.
Bầu trời như bị rạch toang, để lộ ra vô số lỗ hổng.
Thật nhiều những sinh vật khủng bố như Thần tựa Ma rơi từ trên bầu trời xuống dưới, không khác gì những hạt mưa.
Chúng bắt đầu triển khai hủy diệt!
Những sinh vật này giống như được trời sinh ra chỉ vì hủy diệt. Những con kỳ trân dị thú bị chúng tàn sát hầu như không còn.
Có con sợ hãi cầu xin tha thứ, cũng có con sôi nổi đứng lên phản kháng, nhưng đều không có ngoại lệ, thứ nghênh đón chúng chỉ có duy nhất một kết cục...
Là hủy diệt.
Mỗi một con sinh vật yêu ma này đều vô cùng mạnh mẽ, chúng có được thân thể bất tử.
Bởi vậy, bất kể nhóm sinh linh bản địa phản ứng ra sao, thảo hiệp hay tranh đấu, đều là đồ sát hoàn toàn nghiêng về một phía.
Nơi mà những sinh vật giống như yêu ma này đi qua, hết thảy đều bị diệt sạch.
Linh mạch bị cướp đoạt không còn, đất đai hoàn toàn trở thành tử địa, và tới cả ngàn năm, vạn năm sau đều không thể sinh ra thêm bất cứ một một nhành cây ngọn cỏ nào.
Đó là những hình ảnh khiến người ta rơi sâu vào rung động.
Cả thiên địa đều chảy máu tươi, đều từ trạng thái sinh cơ bừng bừng, có thể thai nghén ra vô số thánh dược, sản sinh ra vô thú kỳ trân dị thú, nhanh chóng hóa thành một thế giới hoàn toàn tĩnh mịch, trạng thái hoàn toàn tử vong.
Không biết đã trôi qua bao nhiêu năm tháng, chỉ biết là sau ngày tận thế đó, một khoảng thời gian rất dài tiếp theo, trên mảnh thiên địa đã bị hủy diệt nọ vẫn không xuất hiện bất cứ một sinh vật sống nào, hết thảy đều là hoang vắng, tĩnh mịch.
Đó là cảnh tượng khiến cho bất luận kẻ nào nhìn thấy cũng sinh ra tuyệt vọng!
"Ong ong!"
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, ngôn ngữ cổ xưa vốn không ngừng vang vọng trong đầu Tô Trường Không chợt dừng lại, hắn có cảm giác đại não của mình đang run lên. Cảnh tượng trước mắt tiêu tán. Hắn thở dốc từng ngụm từng ngụm, cố gắng phục hồi lại tinh thần.
Lúc này, hắn lại một lần nữa nhìn thấy khung cảnh đáy biển tối tăm, và đám người Khương Diệu, Long Xà đều đang sừng sững đứng nguyên tại chỗ.
Bầu không khí yên tĩnh, chết chóc.
“Đến nhanh thật... Lần sau... Hẹn gặp lại. Tô Trường Không lại mơ hồ nghe được thứ âm thanh vẫn một mực vang lên trong đầu hắn lúc trước.
Theo đó, thứ cảm giác sợ hãi theo bản năng vì bị tồn tại đáng sợ một mực nhìn chăm chú kia, lại lập tức như rút nhanh như thủy triều.
“Thần sứ đại nhân?” Long Xà có chút ngơ ngác, gã chợt phát hiện, dường như vị thần sứ đại nhân nọ đã rời đi rồi! “Rốt cuộc... Là chuyện gì đã xảy ra?” Về phần Khương Nguyên Võ, gã cũng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Rõ ràng vị thần sứ nọ đã lựa chọn hiện thân, nhưng tới cuối cùng, đối phương chẳng làm gì cả, lại cứ như vậy rời đi rồi?
“Không... Không ổn...” Khóe miệng Long Xà đột nhiên co giật.
Gã vừa cảm nhận được một luồng sát ý mãnh liệt.
Là một đôi đồng tử đỏ như máu đang nhìn gã chằm chằm.
Là Tô Trường Không!
“Trốn... Trốn đi!” Long Xà nhanh chóng phản ứng lại. Gã vội vàng muốn chạy trốn về phía xa.
Đến lúc này rồi, hiển nhiên trong lòng Long Xà đã hiểu, vừa rồi thần sứ hiện thân hoàn toàn không phải vì lời kêu cứu của gã, cũng không phải vì cứu gã.
Thậm chí ở trong mắt thần sứ, gã bại trong tay một tiểu tử Nhân tộc như vậy, cũng tương đương với không còn một chút giá trị lợi dụng nào nữa rồi.
Tình cảnh của gã hiện giờ, không khác gì một tờ giấy lộn bị người ta tiện tay vứt bỏ.
1557 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận