Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 754 - Trốn Thoát!

"Hưu!"
Mũi tên bị bắn ra, đã hóa thành một luồng hồng quang, mang theo Tô Trường Không phá không bay đi. Gió ầm ầm thổi qua hai bên, Tô Trường Không đang dùng tốc độ vượt qua mấy lần vận tốc âm thanh lao đi.
Và chỉ tính đến luồng kình phong sinh ra do bay với tốc độ cực hạn này ập vào mặt, cũng có thể xé rách thân thể người bình thường, cũng may thân thể Tô Trường Không chẳng phải bình thường.
Hiện giờ, Tô Trường Không đang thi triển Hạc Hí, với mục đích là cố gắng hết mức giảm xuống sức nặng của bản thân, từ đó cảm nhận được niềm vui sướng khi bay lượn này!
"Đuổi theo!"
Đàm Du nhìn theo hồng quang đang nhanh chóng biến mất nơi chân trời. Tới lúc này, gã cũng không còn dáng vẻ ung dung như trước nữa. Trong miệng lập tức phát ra một tiếng rít gào kinh thiên, hai chân cùng hành động, chỉ nháy mắt đã xé rách không khí, chạy như điên về phía Tô Trường Không vừa biến mất.
“Đuổi theo! Không thể cho hắn chạy được!" Lão giả mặc hắc bào cũng phản ứng lại, rồi vội vàng theo sát đằng sau.
Lão biết, nếu lần này bọn họ để Đao Vô Phong chạy thoát, thì đối phương đã bị một lần đánh rắn động cỏ, chắc chắn sẽ càng thêm cẩn thận, che giấu bản thân, không dễ dàng tìm được nữa.
Nhưng nếu chỉ dựa vào tốc độ thân thể thì kể cả tổn tại Tiên Thiên đỉnh cấp nhất, cũng khó mà đột phá được vận tốc âm thanh.
Trong khi mũi tên của Tô Trường Không lại có thể dễ dàng đột phá tốc độ gấp mấy lần vận tốc âm thanh. Và chỉ trong chớp mắt, mũi trọng tiễn ấy đã mang theo Tô Trường Không bay ra chừng ba, bốn dặm, sau đó động năng hao hết, mới rơi từ trên cao xuống dưới theo quán tính.
Tô Trường Không lập tức thi triển thân pháp Hạc Hí đến cực hạn, hư ảnh bạch hạc mở ra hai cánh, mang theo hắn nhẹ nhàng, yên ổn rơi xuống đất.
Sau đó, hắn không chút do dự muốn tiếp tục bay đi. Tuy một cánh tay hắn đã gãy đoạn, khó có thể giương cung cài tên, nhưng hư ảnh bạch hạc vặn vẹo biến hóa thành hư ảnh cự viên lại có thể. Chỉ thấy hư ảnh cự viên lại lần nữa khai cung bắn tên, mũi trọng tiễn được Thiên Tàm Ti quấn quanh, lại mang theo Tô Trường Không cất cánh bay lên, hóa thành hồng quang, chỉ trong mấy lần hô hấp đã vượt qua khoảng cách vài dặm!
Cứ như vậy, cả người hết bay lên lại hạ xuống, một mũi tên nối tiếp một mũi tên, Tô Trường Không không có ý định ngừng lại, liên tục bay về phía xa xa.
"Đó... Đó là cái gì? Là sao băng ư?"
Hiện giờ là ban đêm, có khá nhiều người đi đường đang nghỉ ngơi tại khu vực tiếp giáp giữa hai nước, cũng thấy được hồng quang chợt lóe rồi biến mất trên bầu trời kia, ai nấy đều có chút kinh ngạc.
Trong mắt bọn họ, hiện lên một luồng hồng quang lao vút cực nhanh giữa bầu trời tựa như sao băng xẹt qua đêm tối!
Dù Đàm Du đã thi triển thân pháp đến mức tận cùng, tốc độ cũng nhanh đến mức phát ra âm bạo, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn luồng hồng quang kia lên lên xuống xuống, và nhanh chóng biến mất trong tầm nhìn.
"Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!"
Khoảng cách giữa hai người càng kéo càng xa, Đàm Du đã hoàn toàn không cảm nhận được của khí tức Tô Trường Không, chuyện này khiến gã bị buộc phải ngừng loại hành động truy kích vô ích này lại, khuôn mặt đầy dữ tợn, vặn vẹo, liên tục rít gào.
Gã đã tự mình ra tay, vậy mà vẫn để cho tiểu tử kia chạy trốn?
Đàm Du có chút không thể thừa nhận nổi sự thật này!
"Nếu Đàm trưởng lão không quá chủ quan, lại bớt đi một chút tâm tình đùa giỡn... Đao Vô Phong này căn bản sẽ không có cơ hội chạy trốn!" Lão giả mặc hắc bào âm thầm nói, nhưng đương nhiên, lão không dám nói những lời này ra, sợ sẽ xui xẻo chọc giận Đàm Du.
Đồng thời trong lòng lão giả mặc hắc bào cũng không biết nên làm sao bây giờ. Ai mà ngờ được Tô Trường Không còn có chiêu thức ấy?
Trong suy nghĩ của lão, Đàm Du đã tự mình đến ngăn chặn Tô Trường Không, thì hắn có chạy đằng trời, nhưng kết quả thì... Thật sự là hắn chắp cánh bay đi rồi!
Đợi đến khi Đàm Du phát tiết cuồng nộ một hồi lâu, gã mới một lần nữa bình tĩnh trở lại. Trên khuôn mặt lạnh lùng bị một tầng sương giá bao phủ, gã trầm giọng nói: "Đao Vô Phong này có thiên tư cực kỳ bất phàm, tuổi còn trẻ đã có thực lực bậc này, ngay cả ta cũng sảy tay. Để hắn sống sót chính là một mối họa, chúng ta không thể dễ dàng buông tha cho hắn như thế được... Hẳn là hắn muốn đến Vô Cực đế quốc, nơi ấy cũng có người của Diệt Sinh hội chúng ta... Đi thôi!"
Đàm Du không nói thêm một lời, đã nhanh chóng lao về phía Vô Cực đế quốc, lão giả mặc hắc bào chỉ có thể đi theo phía sau, trong lòng lão thầm thở dài.
Lão cũng biết của tính cách cố chấp của Đàm Du, nếu gã đã tiếp nhận nhiệm vụ giết chết Đao Vô Phong rồi, một khi không đạt thành mục tiêu tuyệt không bỏ qua, nếu không kiểu gì gã cũng bị mấy người trong trưởng lão hội lời ra tiếng vào, lỡ như chỉ vì chuyện này, lại khiến gã bị hội chủ, phó hội chủ xem nhẹ, khác nào mất nhiều mà chẳng được gì…
Đó tuyệt đối là chuyện gã không mong muốn!
Lại nói, tuy bọn họ không biết Đao Vô Phong kia đến Vô Cực đế quốc với mục đích gì nhưng Diệt Sinh hội cũng có phần hội ở Vô Cực đế quốc, bọn họ cứ đến Vô Cực đế quốc trước đã, chỉ cần biết được vị trí của Đao Vô Phong, sẽ thẳng tay diệt trừ hắn, tuyệt đối không cho hắn một chút cơ hội đào thoát nào nữa!
Về phần Tô Trường Không, mãi cho đến hắn liên tiếp bắn ra hơn một trăm năm mươi lần, tinh khí tiêu hao gần như cạn kiệt, cũng vượt qua khoảng cách sáu, bảy trăm dặm trong khoảng thời gian cực ngắn, hắn mới thu hồi Tinh Văn cung.
"Đi thôi!"
Dù hiện giờ Tô Trường Không đã ném Đàm Du lại một khoảng khá xa, nhưng hắn vẫn không có ý định dừng lại. Hắn vừa hạ xuống đất, đã triển khai thân pháp, thay đổi phương hướng, lao vút đi cực nhanh.
Mãi cho đến lúc bay vút thêm ngàn dặm nữa, Tô Trường Không mới thả chậm tốc độ, thở một hơi thật dài: "Hẳn là bọn họ không đuổi kịp đâu..."
Mà theo tinh thần thả lỏng, hắn cũng nhanh chóng cảm nhận được từng cơn đau đớn kịch liệt truyền đến từ cánh tay trái.
Vừa rồi, khi Tô Trường Không chiến một trận với Đàm Du, hắn đã bị đối phương áp chế toàn diện. Ngay trong khoảnh khắc quyền chưởng trực tiếp va chạm, xương cốt trên cánh tay hắn đã triệt để vỡ nát, cơ bắp bị xé rách, máu tươi nhuộm đỏ cánh tay.
Đúng là hiện giờ thực lực của Đàm Du kia đáng sợ vượt quá khả năng của Tô Trường Không. Rõ ràng một kích không quá nghiêm túc của đối phương cũng có thể đánh hắn tan tác, cũng may hắn kịch liệt giao chiến một phen, khiến cho Đàm Du nọ buông lỏng cảnh giác, cho rằng những gì hắn biểu hiện ra chính là cực hạn của hắn, Tô Trường Không mới có thể dựa vào sơ suất này, thi triển ra con bài chưa lật bảo mệnh, và thành công thoát thân.
Nếu ngay từ đầu, hắn đã dùng một chiêu này, khi đó Đàm Du còn chưa biết sâu cạn của hắn, chắc chắn đối phương sẽ tập trung lực chú ý, còn kế hoạch của hắn, chưa chắc đã thành công!
"Tuy lần này ta thành công thoát thân, nhưng đã vận dụng con bài chưa lật rồi, nếu lần sau gặp lại, chắc chắn rằng Đàm Du kia sẽ không tiếp tục sơ suất để mặc cho ta đào thoát như vậy!" Mà Tô Trường Không cũng rõ ràng, loại thủ đoạn này chỉ có thể dùng được một lần, nếu lần sau lại gặp được, khẳng định là Đàm Du kia vừa lên sẽ trực tiếp hạ sát thủ, không bao giờ cho hắn một cơ hội thở dốc nào nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận