Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 407 - Trên Đời Có Những Chuyện Không Thể Nào Miễn Cưỡng Được…

Ở thời điểm Phong Lôi Tiễn Thuật đạt tới thất cảnh, Tô Trường Không đã có thể bắn ra Phong Lôi Liên Châu, mà sau khi đạt tới bát cảnh Xuất Thần Nhập Hóa, tiễn thuật cảu hắn đã được nâng cao thêm một bước, đạt tới cảnh giới 'Phong Lôi Vô Thanh', nghĩa là khi toàn lực mở cung, sẽ không phát ra âm thanh quá lớn, giống như được trang bị ống giảm thanh, khiến địch nhân khó có thể nhận ra uy hiếp đến từ phương nào!
"Cây tinh thiết cường cung này vẫn còn kém một chút, khó có thể phát huy được toàn bộ tiễn thuật của ta." Tô Trường Không nhìn thoáng qua cây đại cung đã bị kéo đến vặn vẹo trong tay rồi âm thầm lắc đầu bất đắc dĩ.
Hắn đã đạt đến Khí Huyết thất biến, lại nâng cao tiễn thuật tới bát cảnh, cho nên cây tinh thiết cường cung phù hợp cho võ giả Khí Huyết cảnh sử dụng này lại không đủ vững chắc để hắn dốc hết toàn lực, nếu không cường cung nhất định sẽ bị hao tổn, dây cung gãy lìa.
Và đối với xạ thủ, một cây cung tốt là chuyện cực kỳ quan trọng!
Nhưng trước mắt tinh thiết cường cung này đã là cây cung tốt nhất mà hắn có thể đạt được, hiện giờ chỉ có thể xem về sau hắn có thể đạt được tài liệu tốt, sau đó tự mình tạo ra một cây khác cứng chắc hơn hay không!
"Lại qua ba tháng, hiện giờ ta đã luyện Phong Lôi Tiễn Thuật đến cảnh giới cao hơn, cũng tới lúc nên rời đi rồi." Tô Trường Không thu lại nụ cười, âm thầm nói.
Ba tháng trước, hắn đã cải trang thành Tư Không Dũng, phối hợp với Cự Kình bang, truyền chức vị bang chủ cho Tư Không Chiến, coi như chuyện đã đại công cáo thành. Và trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn vừa tĩnh tu nâng cao tiễn kỹ vừa tận tình chỉ điểm Luyện Đan Thuật cho Tư Không Thanh.
Hiện giờ ba tháng đi qua, tiễn thuật của Tô Trường Không đã được nâng lên một tầng lầu mới, các loại võ công khác đều đạt đến cảnh giới cực cao, trong khoảng thời gian ngắn không thể tiến thêm một bước nữa, bản thân hắn đã đặt chân vào Khí Huyết thất biến, thực lực tăng thêm mảng lớn, đồng thời cũng tiến nhập vào thời kỳ ngưng trệ.
Tô Trường Không hiểu đã đến lúc hắn nên rời đi, tới Đại Phong châu thành trải nghiệm sự đời, tìm kiếm cơ hội đột phá lên cảnh giới cao hơn!
Nghĩ vậy, hắn dứt khoát quay về Cự Kình bang, thu thập hành lý, đồng thời cũng nói rõ với Tư Không Chiến, Tư Không Hoàng chuyện sáng sớm ngày mai hắn sẽ rời khỏi Cự Kình bang, không cần đưa tiễn.
Cũng từ mấy tháng trước, hai huynh muội Tư Không đã biết Tô Trường Không sẽ rời khỏi nơi này, cho nên không quá nhiều ngoài ý muốn khi nghe hắn nói như vậy. Vào đêm hôm ấy, ba người tổ chức liên hoan, ai nấy đều uống không ít rượu.
Nhất là Tư Không Hoàng, nàng đã uống đến gương mặt đỏ ửng, rất nhiều lần muốn nói lại thôi, tới cuối cùng, cũng không nói gì cả.
Mà trên phương diện luyện đan của Cự Kình bang, từ lâu Tô Trường Không đã bàn giao xong xuôi rồi. Trên thực tế từ hơn nửa năm trước, Tô Trường Không đã rất ít luyện đan cho Cự Kình bang, toàn bộ tinh lực của hắn đều đặt lên chuyện luyện chế Khí Huyết đan cho bản thân mình, hoàn thành quá trình khí huyết lột xác.
"Trong chớp mắt. . . Ta đã ngây người bên trong Cự Kình bang gần ba năm trời." Trong lòng Tô Trường Không cũng không khỏi cảm thán một tiếng.
Từ lúc trước khi hắn vừa chân ướt chân ráo bước vào Mặc Lâm phủ thành, đến lúc gia nhập Cự Kình bang, trong quãng thời gian này, đã trải qua không ít chuyện, giờ ngẫm lại, cứ ngỡ như hết thảy vừa phát sinh trong ngày hôm qua!
Dù lòng đầy cảm khái, nhưng Tô Trường Không sẽ không ngừng bước chân, hắn vẫn một mực tiến về phía trước, không cần biết nhanh hay chậm!
Rạng sáng ngày hôm sau, Tô Trường Không không kinh động bất cứ ai, cõng cung tiễn, bọc hành lý, mặc hắc y, bên hông đeo phối đao, một mình rời khỏi nơi này, đi ra bên ngoài Cự Kình bang.
Vừa bình minh, trong không khí vẫn còn sương mù ướt át.
"Tam đệ, đi đường cẩn thận nhé!"
Ở trên đường, Tư Không Hoàng, Tư Không Chiến yên lặng nhìn theo bóng dáng Tô Trường Không biến mất ở cuối con đường, ngầm thở dài một tiếng.
Dù Tô Trường Không đã dặn bọn họ không cần đưa tiễn, nhưng hai người vẫn âm thầm đứng nơi này nhìn theo hắn rời đi.
"Đệ ấy. . . Còn có thể trở về sao?"
Thật lâu sau, Tư Không Hoàng vẫn đứng tại chỗ, trên mặt nàng hiện lên chút bi thương nhàn nhạt. Nàng hiểu lần này Tô Trường Không rời đi, có lẽ rất lâu sau sẽ không trở lại Cự Kình bang. Mà từ đáy lòng nàng, cũng mơ hồ có chút hối hận, bởi vì đã kiềm nén không nói ra tình cảm của mình.
"Ai. . ." Tư Không Chiến thở dài trong lòng.
Hắn cũng hiểu trong khoảng thời gian này, sự bất phàm và cảm giác đáng tin cậy mà Tô Trường Không thể hiện ra, quá mức hấp dẫn người khác, đừng nói là Tư Không Hoàng, nếu bản thân hắn là nữ nhi, nhất định cũng động tâm.
Nhưng trên đời có những chuyện không thể nào miễn cưỡng được, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ!
"Chúng ta trở về đi." Thật lâu sau, Tư Không Chiến nói với Tư Không Hoàng.
"Ừm." Tư Không Hoàng nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng lại nhìn thoáng qua bóng người dần biến mất trên con đường xa xa kia một lần cuối cùng, mới cùng Tư Không Chiến quay về Cự Kình bang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận