Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 1020 - Vừa Rồi Ngươi Xuất Ra Mấy Thành Lực Lượng?

Thân thể Tô Trường Không, Vương Phục Hổ đều đồng loạt ngừng lại, va chạm sinh ra do kình lực phản chấn, tuyệt không phải người bình thường có thể thừa nhận nổi!
Tô Trường Không có cảm giác cánh tay mình hơi run lên, nhưng với thể phách tiếp cận cấp Võ Thánh của hắn, vẫn còn có thể thừa nhận được.
"Ca sát!"
Về phần Vương Phục Hổ, kể cả khi gã không chỉ tu luyện một môn tuyệt học đến trình độ chỉ còn cách viên mãn một bước xa, thì đối mặt với kình lực phản chấn trở lại kia, cũng phải kêu lên một tiếng đau đớn.
Một cánh tay phải được bao trùm bởi chân cương màu vàng đỏ trực tiếp nổ tung ra, phát ra liên tiếp những âm thanh nát vụn, tiếng động bạo liệt, khung xương tan vỡ, cơ bắp bị xé rách, máu tươi từ miệng vết thương bị đè ép phun ra bên ngoài.
Chỉ một đòn đã bị tươi sống chấn cho trọng thương!
Tích Thủy Xuyên Thạch!
Tô Trường Không không cho Vương Phục Hổ có cơ hội thở dốc.
Hắn khép ngón trỏ và ngón giữa bên tay trái lại, Cự Kình chân khí mênh mông vô bờ lập tức ngưng tụ thành một giọt trên đầu ngón tay hắn, rồi bắn nhanh ra ngoài.
Một chỉ nhìn như mềm mại vô lực, kỳ thực lại mang theo uy thế Tích Thủy Xuyên Thạch, có thể xuyên thủng hết thảy mọi thứ dám cản đường nó!
"Phốc xuy!"
Cùng với một tiếng xé rách, lồng ngực Vương Phục Hổ bị một ngón tay này điểm trúng. Chỉ kình lập tức ập tới, bẻ gãy nghiền nát, xé rách giáp trụ trên ngực Vương Phục Hổ, xuyên thủng lồng ngực của gã, sau đó chui ra từ sau lưng, tươi sống bị xuyên thủng lộ ra một khoảng trống có kích cỡ bằng miệng bát.
"Hoa lạp lạp!"
Mà lúc này, một mảng nước hồ vừa bị chấn bay lên trời, mới như thác nước ngân hà một lần nữa rơi xuống dưới, nhồi đầy Xuân Vũ hồ, nhưng dĩ nhiên đã không vẻ phẳng lặng trong suốt như gương giống lúc trước nữa, cả vùng hồ thật lâu sau vẫn khó có thể bình tĩnh trở lại.
Thân thể Vương Phục Hổ trở nên cứng đờ, tùy ý để mặc cho lượng lớn hồ nước từ đỉnh đầu tưới xuống. Gã cúi đầu nhìn thấy lỗ máu vừa xuất hiện trên ngực, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chua xót: "Là ta... bị đánh bại..."
Dù việc này quá khó để thừa nhận, nhưng Vương Phục Hổ đã bại, bại triệt để tới không còn lời nào để nói nữa.
Người tên là Đao Vô Phong trước mắt này, vừa chính diện giao thủ với gã, cũng chính diện đánh bại gã, không thể tìm được bất cứ một lý do nào để đổ thừa cho thất bại này cả, bởi vì đối phương cũng là Tiên Thiên võ giả như gã! Nhưng càng mạnh hơn gã!
Nói cách khác, Vương Phục Hổ bại dưới tay Tô Trường Không, là lẽ đương nhiên!
Quả thực, Vương Phục Hổ chính là đệ nhất nhân dưới Võ Thánh của Hổ Uy hoàng triều, nhưng Tô Trường Không... dù hắn chưa Nhập Thánh, nhưng lại từng chém giết cường giả Võ Thánh chân chính, cho nên chiến lực của hắn đều bước vào cấp bậc Nhập Thánh rồi!
Là Tiên Thiên sánh ngang Võ Thánh hàng thật giá thật!
Lại nói, một ngón tay vừa rồi của Tô Trường Không đã né tránh điểm yếu hại trên người Vương Phục Hổ, nếu không chỉ một ngón tay kia, cũng đủ để giết chết đối phương rồi.
Vì sao lại không giết đối phương?
Là bởi vì Tô Trường Không muốn biết nguyên nhân vì sao rõ ràng Vương Phục Hổ này đã chết lâu như vậy rồi, lại có thể một lần nữa trở lại trên đời.
Tô Trường Không nhìn thấy Vương Phục Hổ cả người bị hồ nước thẩm thấu, tóc tai bù xù, thân chịu trọng thương, mới trầm giọng nói: "Hiện tại có thể nói cho ta biết vì sao ngươi có thể phục sinh rồi chứ?"
Vương Phục Hổ nhìn thoáng qua không trung, máu tươi nhỏ giọt trên ngực, gã thở dài một tiếng: "Ta không có phục sinh, hay nói chính xác hơn là tồn tại này vốn không phải ta chân chính... Chỉ do một thứ lực lượng nào đó mạnh mẽ khiến cho ta tái hiện trên thế gian này mà thôi. Nó chỉ là một 'Hình chiếu', chờ khi thời gian đến, ta sẽ một lần nữa biến mất."
"Hình chiếu?" Lời này vừa nói ra, khiến cho vẻ mặt Tô Trường Không khẽ động.
Mọi chuyện đúng như hắn đã suy đoán, Vương Phục Hổ này căn bản không phải người sống, mà gã tồn tại trên đời như một dạng phục chế thể, hoặc hình chiếu!
"... Còn có thể kéo hình chiếu của một người đã chết đi hai, ba ngàn năm ra ngoài, và kể cả tiêu chuẩn thực lực lẫn ngôn hành cử chỉ... Đều giống hệt một người còn sống chân chính? Phải là dạng lực lượng như thế nào mới có thể làm được điều này?" Dù đã nắm được câu trả lời xác thực như thế, nhưng trong lòng Tô Trường Không vẫn đang vô cùng hoảng sợ và chấn động.
Nếu đối phương chỉ tồn tại dưới dạng khôi lỗi gì gì đó, chuyện cũng khá bình thường, không đáng phải kinh ngạc, nhưng Vương Phục Hổ trước mắt lại giống hệt Vương Phục Hổ bằng xương bằng thịt chân chính…
Rốt cuộc là thủ đoạn như thế nào mới đủ khả năng làm một cường giả từ hai ngàn năm trước một lần nữa, tồn tại ở hậu thế?
Và người có thể làm được một bước này, thật sự đã mạnh vượt quá lẽ thường cùng với tưởng tượng của một người bình thường!
Về phần, rốt cuộc là dạng lực lượng gì đã làm cho hình chiếu của Vương Phục Hổ bị tái hiện ở hậu thế? Bản thân gã cũng không biết.
Khí tức của Vương Phục Hổ phía đối diện càng ngày càng suy yếu, giọng nói của gã cũng trở nên khàn khàn: "Thời gian của ta không còn nhiều lắm... Ta chỉ muốn hỏi ngươi một vấn đề, vừa rồi ngươi xuất ra mấy thành lực lượng?"
Vương Phục Hổ có thể nhìn ra, Tô Trường Không chiến một trận cùng gã, nhưng khẳng định là chưa dốc hết toàn lực, đã có thể đánh bại được gã rồi, chuyện này khiến cho Vương Phục Hổ bại mà không còn lời nào để nói.
Nhưng hơn gì hết, gã càng muốn biết đến tột cùng là hạn mức chiến lực cao nhất của Tô Trường Không đã đạt tới trình độ nào rồi!
Tô Trường Không thoáng im lặng, rồi truyền âm nói với Vương Phục Hổ: "Hẳn là một, hai thành."
Tô Trường Không không hề nói dối.
Đúng là chiến một trận cùng Vương Phục Hổ nhưng hắn không hề xuất toàn lực, nếu mở ra Cự Kình Chiến Thể, thân thể của Tô Trường Không có thể đạt tới cấp bậc Võ Thánh, lại dựa trên cơ sở đó mà bùng nổ Huyền Quy chân nguyên, tuyệt đối có thể tăng trưởng gấp mấy lần.
Trừ những thứ này ra, Tô Trường Không còn nắm giữ Tà Đế Thú Thần Chủng.
Nhưng nãy giờ hắn đều không dùng tới những thủ đoạn này.
Bởi vậy nói rằng, hắn chỉ dùng một ngón tay đã đánh bại Vương Phục Hổ, nghĩa là dùng chừng một, hai thành lực lượng cũng không phải là Tô Trường Không tự thổi phổng bản thân, thậm chí còn có khả năng hắn chưa dùng đến một, hai thành lực lượng!
Khóe miệng Vương Phục Hổ hơi run rẩy một chút, chỉ dùng một, hai thành lực liền đánh bại gã rồi?
Chẳng lẽ sức chiến đấu chân thật của Tô Trường Không... có thể địch nổi Võ Thánh?
"Ngươi mạnh hơn ta." Vương Phục Hổ thở dài một hơi, đã bình thường trở lại.
Vốn dĩ Vương Phục Hổ thiên tư tuyệt thế, là đệ nhất nhân dưới Võ Thánh của Hổ Uy hoàng triều, nếu không chết trận, tất thành Võ Thánh!
Nhưng kết quả… gã lại chết dưới tay Võ Thánh.
Không thể nghi ngờ rằng, loại chuyện này đã khiến Vương Phục Hổ chết đi rồi vẫn cực độ không cam lòng.
Gã cảm thấy đó không phải một trận chiến công bằng, cảm thấy nếu cho bản thân thêm một chút thời gian, gã tuyệt đối sẽ không thua kém Võ Thánh đã chém giết mình kia!
Bạn cần đăng nhập để bình luận