Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 666 - Quy Củ Chỉ Dành Cho Kẻ Yếu!

Phi Vân thành này là một trong những chủ thành phồn hoa nhất Trung châu, không ít võ giả tông môn đều mở cửa hàng linh tinh tại chỗ này. Cũng bởi vậy, Tô Trường Không mới quyết định tự mình đi một chuyến.
"Ngươi nói cũng đúng." Đương nhiên Hách Liên Nguyên không có ý kiến.
Từ trước đến nay, Tô Trường Không vẫn là người làm việc dứt khoát, nhanh nhẹn, hắn hơi chuẩn bị một phen, đã lập tức khởi hành tới Phi Vân thành rồi.
Một đường đi thẳng qua khoảng cách hơn ngàn dặm, tới buổi sáng ngày hôm sau, Tô Trường Không đã thuận lợi đến bên ngoài Phi Vân thành.
Từ xa nhìn lại, tòa thành khổng lồ này tựa như một con quái vật lớn đứng sừng sững giữa trời, ngoài cửa thành có thật nhiều tinh binh trấn thủ.
Phi Vân thành là một trong những tòa chủ thành của Trung châu, tọa lạc tại nơi hiểm yếu. Nơi này chẳng những có cao thủ Đại Viêm hoàng triều tọa trấn, trong thành còn tồn tại một vài cửa hàng thuộc sở hữu của các đại thế lực võ giả, từ đó hấp dẫn được khá nhiều cao thủ tới đây… Có thể nói là tàng long ngọa hổ (nhân tài ẩn dật)!
Lúc này, Tô Trường Không đã cải trang một phen, thân mặc hắc y, bên hông đeo phối đao, thông qua Quy Tức Dịch Cốt và Dịch Dung Thuật, khiến cho bề ngoài trở nên già dặn hơn, thoạt nhìn đã hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt lãnh khốc, dáng vẻ người sống chớ lại gần, hệt như một vị đao khách giang hồ.
"Vào thành thôi." Mọi chuẩn bị đã xong, hắn cũng không trì hoãn, lập tức tiến vào Phi Vân thành, sau đó hỏi thăm đám người qua đường, biết được vị trí Thương Vân các.
Phải biết rằng, sau lưng Thương Vân các chính là Thương Vân tông, và tính trên cả mảnh đất Trung châu rộng lớn này, thế lực nọ có thể được xếp vào hàng ngũ đại tông môn võ giả nhất lưu, Và ở bên trong Phi Vân thành, một nơi tấc đất tấc vàng, phồn hoa đô hội, Thương Vân các cũng là một thế lực hùng mạnh.
Cả Thương Vân các chiếm cứ toàn bộ diện tích của một con đường. Về cơ bản, đám người đi đường lui tới nơi này đều là những võ giả có khí tức không tầm thường, đại đa số cư dân bản địa đều biết rất rõ, nơi này vốn không phải địa điểm mà người thường có thể thăm viếng quan sát, vì vậy đều đi vòng qua.
Có vài nam nữ mặc chế phục màu trắng, khí tức không tầm thường đang lặng lẽ đứng canh gác bên ngoài cửa Thương Vân các. Bọn họ là người của Thương Vân các, cũng là đệ tử Thương Vân tông, không một ai yếu ớt.
Tô Trường Không tới gần, một nam tử áo trắng anh tuấn khách khí nói: "Bên trong là Thương Vân các, căn cứ theo quy củ của Thương Vân các, bất cứ ai muốn tiến vào cũng không được mang theo binh khí, mong các hạ phối hợp một chút, chúng ta sẽ thay ngươi bảo quản."
"Hử? Ngươi muốn lấy đao của ta? Thế thì tới lấy đi!" Nghe vậy, Tô Trường Không lộ ra ánh mắt sắc nhọn, lạnh lùng nhìn về phía nam tử áo trắng anh tuấn kia, rồi đặt tay lên phối đao bên hông lên.
Nam tử áo trắng anh tuấn lập tức cảm thấy toàn thân lạnh toát như rơi vào hầm băng. Ánh mắt lạnh như băng của Tô Trường Không cắt tới, như muốn xé rách thân thể gã ra!
Nam tử áo trắng cứng đờ tại chỗ, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, nhìn thấy Tô Trường Không đưa đao qua, bỗng nhiên trong đầu gã sinh ra một loại ảo giác, chỉ cần gã dám đưa tay tới, lại có gan đụng vào một chút, chắc chắn giây tiếp theo, sẽ máu tươi năm bước! (chỉ máu văng xa năm bước, cho thấy thái độ quyết liệt, liều mạng)
"Tiên Thiên võ giả. . . Tuyệt đối là Tiên Thiên võ giả, mới có thể gây ra áp lực lớn đến vậy cho ta!"
Thân phận của nam tử áo trắng chính là đệ tử Thương Vân tông, đi vào Khí Huyết cảnh đã nhiều năm, trong lòng gã hiểu được, hơn phân nửa nam tử mặc hắc y trước mắt này chính là Tiên Thiên võ gỉa. Chưa hết, căn cứ theo luồng khí tức lạnh như băng tản ra trên thân người này, hiển nhiên hắn có tính tình cực kỳ táo bạo, một lời không hợp chắc chắn sẽ ra tay.
Sắc mặt nam tử áo trắng biến ảo, lập tức nặn ra một nụ cười: "Là tại hạ mạo muội. Vị khách nhân này, xin mời vào bên trong!"
Đúng là Thương Vân các có quy củ không thể mang theo binh khí đi vào, nhưng quy củ chỉ là hình thức định ra cho kẻ yếu mà thôi. Và rất rõ ràng, nam tử mặc hắc y trước mắt này không phải nhân vật bình thường, chỉ vì chút việc nhỏ ấy mà đắc tội hắn, căn bản là không đáng.
Lúc này, sắc mặt Tô Trường Không mới hơi hơi dịu đi, hắn cất bước tiến vào bên trong Thương Vân các.
Thương Vân các được chia làm vài tầng, binh khí, đan dược, châu báu quý giá, dược liệu, cái gì cần có đều có.
Ngoại trừ ra Tô Trường Không, bên trong còn có khá nhiều khách nhân khác, bọn họ đều trông thấy hắn, cũng thấy được thanh phối đao còn nguyên vẹn bên hông kia, trong mắt đều lộ ra vẻ kiêng kị, không dám tới quá gần Tô Trường Không.
Bọn họ cũng không phải thằng ngốc, biết được người trước mắt có thể mang theo binh khí tiến vào Thương Vân các, tuyệt đối không phải người bình thường!
Tính cách Tô Trường Không khá điệu thấp, nhưng cũng biết về sau hắn cần phải thường xuyên giao tiếp cùng Thương Vân các, điệu thấp cũng vô dụng, còn không bằng tạo nên hình tượng một cao thủ không dễ trêu chọc, từ đó khiến đối phương kiêng kị, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Vị khách nhân này, xin hỏi ngươi có cần gì không?" Mà bên trong Thương Vân các, cũng có người phụ trách tiếp đãi khách nhân, đã phát hiện ra Tô Trường Không mang theo binh khí bước vào, rất nhanh một nữ tử xinh đẹp tuổi còn trẻ đã tiến lại gần, rất cung kính dò hỏi.
"Ta cần chọn mua một chút linh dược, để cho người có thể phụ trách chuyện này tới bàn chuyện với ta." Tô Trường Không nói thẳng.
"Vâng, xin theo ta qua đây, ta đưa ngươi đi gặp Đường Minh chủ quản." Nữ tử trẻ tuổi vừa nghe Tô Trường Không muốn mua linh dược, lập tức nói.
Linh dược vốn là loại dược liệu chỉ sinh trưởng tại nơi ẩn chứa linh khí cực kỳ sung túc, giá trị xa xỉ, lại không phải cứ có tiền là có thể mua được. Hiển nhiên loại giao dịch này đều cần chủ quản đến thương lượng.
Nữ tử trẻ tuổi mang theo Tô Trường Không bước vào phòng khách quý tại lầu hai Thương Vân các, và ngay sau đó, đã có đệ tử Thương Vân các nhanh nhẹn rời đi thông báo.
Trong một gian phòng khách cực kỳ lịch sự tao nhã tại lầu hai, Tô Trường Không đã gặp được vị Đường Minh chủ quản này.
Thoạt nhìn Đường Minh chỉ hơn ba mươi tuổi, khóe miệng mang ý cười, khí chất nhã nhặn, phong độ nhanh nhẹn, nhưng khóe mắt có một mảnh nếp nhăn, chứng minh tuổi thực tế của gã vượt xa vẻ bề ngoài.
Đường Minh vốn là chủ quản Thương Vân các, và có thể phụ trách sản nghiệp quan trọng này, đương nhiên ở trong Thương Vân tông, bản thân gã cũng nằm trong nhóm những nhân vật cấp trưởng lão, địa vị không tầm thường.
“Thật bất phàm." Đường Minh vừa trông thấy Tô Trường Không, trong lòng đã nghĩ thầm như vậy.
Tô Trường Không đang đứng đó, tỏa ra bên ngoài một loại khí chất lãnh khốc, cả người giống như một thanh bảo đao chưa ra khỏi vỏ, lạnh lẽo trí mạng!
"Vị khách quý này, mời ngồi, tại hạ Đường Minh, xin hỏi tôn tính đại danh các hạ?" Đường Minh đứng dậy nhiệt tình mời Tô Trường Không ngồi xuống, đồng thời tự báo họ danh, cũng hỏi họ tên Tô Trường Không.
"Ta họ Đao, tên Vô Phong." Tô Trường Không lời ít mà ý nhiều, tự nhiên là thuận miệng biên ra một cái tên giả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận