Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 1288: Sương Mù Màu Đen!

Mấy thanh đao trên tay ba tên cường đạo kia còn chưa rơi xuống người Tô Trường Không, ánh đạo trên tay hắn đã xẹt qua cổ bọn họ rồi.
Ngay lập tức, ba cái đầu đứt lìa, rơi xuống mặt đất, máu tươi từ phần gáy phun ra cao hơn hai mét, giống như suối phun. Một màn này khiến cho tất cả mọi người có chút kinh ngạc, trong lòng dâng lên hàn ý, thấy lạnh cả người. Rõ ràng đây là lần đầu tiên Tô Trường Không ra tay đánh nhau chém giết, còn vừa ra tay là một đao là lấy đi tính mạng của ba người sống, nhưng... trong lòng hắn lại bình tĩnh đến thần kỳ, giống như vừa gặt đi vài cọng cỏ ven đường vậy.
"Giết!"
Xuất phát từ bản năng, bóng dáng Tô Trường Không chợt lóe, chủ động lao thẳng về phía đám cường đạo còn lại.
"Giết hắn! Giết hắn!"
Những tên cường đạo này vừa kinh hãi vừa tức giận, cả đám cũng điên tiết đồng loạt bổ nhào về phía Tô Trường Không.
"Xuy xuy xuy!"
Nhưng trường đao trong tay Tô Trường Không vẫn dũng mãnh, thẳng tiến về phía trước, quyết không lùi lại. Mỗi một đao chém ra, đều biến thành một luồng hàn quang chợt lóe lên rồi biến mất. Mỗi một đao chém ra, đều mang theo mảnh binh khí bị chặt gãy, máu tươi văng tung tóe khắp nơi. Không có bất cứ kẻ nào có thể ngăn cản một đao của Tô Trường Không, bất kể là binh khí hay thân thể của bọn họ, dưới thanh đao của hắn, tất cả đều mỏng manh như giấy.
Trương Thiết có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy cảnh tượng đơn phương đồ sát giống như chặt dựa thái rau trước mắt, còn trong mắt gã, Tô Trường Không kia cũng tương đương với một tên Tử Thần giết người như ma, thu gặt sinh mệnh!
"Ta làm thịt ngươi!" Gương mặt Chu Bằng Phi trở nên dữ tợn, gã điên cuồng đánh về phía Tô Trường Không.
"Phốc!"
Nhưng không đợi gã xuất đao, một luồng ánh đao lạnh lẽo đã nhẹ nhàng lướt qua cổ gã.
Thân thể đang hùng hổ vọt về phía trước của Chu Bằng Phi đột nhiên mềm nhũn, gục xuống mặt đất, một cái đầu lâu cô lỗ lỗ lăn lộn vài vòng.
"Hô hô hô!"
Chờ đến khi mười mấy tên cường đạo bao gồm cả Chu Bằng Phi, đều chịu chung số phận chết dưới đao của Tô Trường Không, hắn mới cảm nhận được một chút mỏi mệt, phải há miệng thở hào hển vài hơi.
Khi nhìn thấy những thi thể đầy đất này, ngay cả hắn cũng có chút mờ mịt, những người này đều bị hắn giết sao?
Vì sao vừa rồi hắn lại như biến thành một người hoàn toàn khác vậy?
Bỗng nhiên Tô Trường Không ngẩn ra, hắn nhìn thấy cái đầu của Chu Bằng Phi lăn dưới đất, hai mắt đối phương vẫn còn trợn trừng nhìn thẳng hắn, khóe miệng lại nhếch lên một đường vòng cung quỷ dị.
Nhưng chờ đến khi Tô Trường Không nhìn xuống thêm một lần nữa, biểu cảm còn đọng lại trên mặt Chu Bằng Phi lại chuyển thành không cam lòng và hoảng sợ.
"Đi... Đi thôi" Trên trán Tô Trường Không túa đầy mồ hôi lạnh, hắn quát khẽ một tiếng, rồi mang theo Trương Thiết cũng hết hồn nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Tô Trường Không dặn dò Trương Thiết nhất định phải nói năng thận trọng và chuyện đã xảy ra hôm nay tuyệt đối không được kể lại cho bất cứ ai.
Mặt khác, loại chuyện gặp phải Chu Bằng Phi trả thù, rồi giết sạch cả đám bọn họ giống như một bước ngoặt với Tô Trường Không.
"Vì sao... Vì sao chứ? Rõ ràng đầy là lần đầu tiên ta giết người, nhưng vì sao ta lại có đao pháp điêu luyện như vậy? Vì sao... trong lòng ta lại sinh ra một thứ cảm giác vô cùng xa lạ?" Trong đầu Tô Trường Không có chút mê mang.
Rõ ràng từ nhỏ hắn lớn lên ở trong này, nhưng lại thường xuyên có cảm giác bản thân và cả người lẫn vật ở nơi đây đều hoàn toàn xa lạ.
Tô Trường Không thu lại chút mê mang đó, rồi vẫn như thường ngày, bắt đầu chuyên tâm làm nghề nguội, chế đao.
Có điều... kể từ khi hắn chém giết đám người Chu Bằng Phi, những việc lạ cứ liên tục phát sinh.
"Vì sao lại có sương mù rồi? Trời trong xanh vậy mà.." Buổi sáng ngày hôm ấy, trên bầu trời là một mảnh sương mù mờ mịt, ở bên ngoài Thanh Đồng sơn trang, cũng có sương mù màu đen lan tràn, đưa tay ra không thấy năm ngón tay.
"Không thể tới gần mảnh sương mù kia!" Tô Trường Không đứng trên vách tường sơn trang, trong lòng dâng lên một loại cảnh báo theo bản năng, cho thấy mảnh sương mù này rất nguy hiểm! "Thức ăn trong sơn trang đã hết rồi, chúng ta phải đi ra ngoài nhìn xem. Nhưng cứ cố thủ bên trong sơn trang cũng không phải biện pháp tốt, sớm hay muộn cũng rơi vào tình cảnh miệng ăn núi lở mà thôi. Cuối cùng, lão trang chủ trầm giọng nói, ông ấy đã quyết định, sau đó chọn lựa một nhóm người, nhanh chóng đi ra ngoài nhìn xem tình huống.
"Trường Không, ngươi cũng cùng chúng ta đi thôi." Lão trang chủ nhìn về phía Tô Trường Không. "Vâng" Dù theo bản năng, Tô Trường Không cảm thấy sương mù này rất nguy hiểm, không thể tới gần, nhưng hắn cũng hiểu, bọn họ cần phải ra ngoài thăm dò, nếu không sớm hay muộn, hơn trăm người trong trang cũng bị vây chết tại nơi này.
Hắn cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Vậy là bao gồm cả Tô Trường Không, lão trang chủ còn chọn lựa thêm vài hán tử tinh tráng bên trong trang.
Dưới ánh mắt tiễn đưa của nhóm già trẻ lớn bé của sơn trang, một hàng mười người bọn họ bắt đầu lên đường, rời khỏi Thanh Đồng sơn trang, đi về phía sương mù màu đen ngoài kia.
Vừa tiếp xúc với sương mù màu đen nọ, Tô Trường Không lập tức cảm thấy từ sâu thẳm bên trong nội tâm mình, sinh ra chán ghét, bài xích.
Đây là một loại bài xích xuất phát từ bản năng.
"Người đâu rồi?"
Mà càng khiến Tô Trường Không cảm thấy kinh ngạc chính là, ngay khi đoàn người bọn họ vừa tiến vào bên trong sương mù màu đen, đột nhiên lão trang chủ, cũng như đám người Trương Thiết đều biến mất vô tung vô ảnh ngay trước mắt hắn.
"Lão trang chủ, Trương Thiết!" Tô Trường Không cho rằng bọn họ đã rời đi rồi, hắn lập tức phát ra vài tiếng kêu lớn, hi vọng bọn họ có thể nghe thấy.
Nhưng âm thanh lạnh lùng truyền ra bên ngoài lại vọng trở về, hiển nhiên không một người đáp lại. Bên trong sương mù màu đen này vô cùng tăm tối, đưa tay không thấy năm ngón tay, Tô Trường Không cũng chỉ có thể cố gắng đi tìm kiếm những người đồng hành với mình ở chung quanh nhưng nơi này thực sự vô cùng khó để phân biệt phương hướng.
"Ca sát!"
Bỗng nhiên lỗ tai Tô Trường Không khẽ động, hắn vừa nghe được âm thanh bẻ gãy cành cây, đó là tiếng bàn chân ai đó vừa đạp lên lá khô dưới mặt đất.
"Ai?" Chuyện này khiến ánh mắt Tô Trường Không khẽ động, bàn tay hắn lập tức đặt lên chuôi đạo bên hông, một mực nhìn về phía không gian u ám ở cách đó không xa. Phía bên kia, có một bóng người mơ hồ đang chậm rãi tới gần hắn.
"Chu Bằng Phi?" Bóng người mơ hồ kia không nói được một lời, chỉ một mực không vội cũng không chậm tới gần. Chờ đến khi khoảng cách giữa hai bên là mười bước có dư, rốt cuộc Tô Trường Không cũng thấy rõ được khuôn mặt của đối phương.
Hắn không khỏi có chút kinh ngạc, bởi vì bóng người vừa bước ra từ bên trong sương mù màu đen kia vốn không phải ai khác, đúng là Chu Bằng Phi đã từng chết dưới đạo của hắn!
Chu Bằng Phi như cười như không nhìn hắn: "Tô Trường Không, ngươi thực sự cho rằng ngươi có thể giết được ta sao?"
Ánh mắt Tô Trường Không trở nên lạnh lùng, dù một màn trước mắt này vô cùng quỷ dị, nhưng hắn lại biết Chu Bằng Phi trước mắt là địch mà không phải bạn, rồi không chút do dự rút đao, chém tới.1599 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận