Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 1176: Muốn Chết Chúng Ta Cùng Chết!!!

"Đang đang đang Đao kiếm va chạm. Âm thanh kiếm ngân chấn động mấy trăm dặm, không ngừng vang lên bên tai.
Nếu là đơn đả độc đấu, không thể nghi ngờ rằng chiến lực của thanh niên áo lam vốn xuất thân từ đại tông môn, lại vừa luyện hóa một viên Thần Chủng mạnh mẽ tăng lên tới Nhập Thánh nhị trọng thiên sẽ cường đại hơn Kiều Minh Yên, nhưng Kiều Minh Yên lại có hai người khác trợ giúp.
Trong lúc nam tử có vết sẹo trên mặt, một trong hai người trợ giúp Kiều Minh Yên, thúc giục thần thông, một dơn gió lớn lập tức gào thét lấp đầy thiên địa, tiếp đó là điên cuồng giảo sát về phía thanh niên áo lam kia. Kẻ trợ giúp còn lại là nam tử mặc áo vàng, chỉ thấy Thần Chủng trong cơ thể gã lập tức chấn động, và ngay sau đó, một loạt những quả bóng nước màu đen từ trên trời, liên tiếp đập về phía thanh niên áo lam. Mỗi một quả bóng nước chỉ nhỏ bằng nắm tay, lại nặng nề như núi.
Thanh niên áo lam lấy một địch ba, dứt khoát thuộc về phe yếu thế, bởi vậy, chỉ trong một thời gian ngắn, gã đã rơi thẳng xuống thế hạ phong, chỉ có thể phòng ngự.
Trường kiếm trong tay vung như gió lốc, hình thành nên kiếm mạc (màn kiếm), có vẻ như chiêu thức này yêu cầu tố chất thân thể khá cao, bởi vậy ngay khi thanh niên này thi triển thủ đoạn, phần xương bàn tay cầm kiếm của gã lập tức rên rỉ liên hồi, không chịu nổi gánh nặng.
Về phần thiếu nữ áo xanh kia, nàng vừa Nhập Thánh chưa đầy hai năm, trên Thần Chủng trong cơ thể chẳng được bao nhiêu Thần Văn, chỉ có thể ở một bên lo lắng, hoàn toàn không thể can thiệp vào trận chiến này.
"Đi mau!" Thanh niên áo lam có chút lo lắng quát lớn.
"Lưu sư huynh... Muốn chết chúng ta cùng chết!" Cuối cùng, thiếu nữ áo lục cắn răng một cái, dứt khoát không lựa chọn nhân cơ hội chạy trốn, ngược lại, trực tiếp liều chết gia nhập vào vòng chiến.
"Ha ha ha! Đúng là tình thâm! Từ trước đến nay, lão tử vẫn luôn thiện tâm, liền để cho các ngươi chết cùng một chỗ đi!" Tráng hán áo nâu cười điên cuồng.
Ngay lập tức, trường đao xương trắng trong tay gã chợt bốc lên ngọn lửa đen như mực, trong hư không cũng văng văng tiếng vong hồn kêu rên.
Thế công của đám người kia càng thêm hung mãnh. Thiếu nữ áo xanh vừa Nhập Thánh gia nhập vào, căn bản không thay đổi được chiến cuộc, chỉ có thể trợ giúp thanh niên áo lam cố gắng chống đỡ lâu hơn một lúc mà thôi.
"Nữ nhân này... có thể lưu lại cho nàng một mạng trước.." Hai kẻ còn lại cũng cười lạnh không thôi. Nhưng vào đúng lúc ấy, đột nhiên trong lòng tráng hán áo nâu Kiều Minh Yên nảy lên một hồi báo động, gã cảm nhận được có chuyện chẳng lành.
Ngay lập tức, một sợi tơ màu vàng phá không lao tới, đánh thẳng về phía mi tâm Kiều Minh Yên!
Kiều Minh Yên phản ứng cực nhanh, trực tiếp vung trường đao xương trắng trong tay lên, muốn dùng mặt cắt của trường đao ngăn cản sợi tơ màu vàng đang đâm tới.
Thanh trường đao xương trắng này chính là ma đao dùng hàng nghìn hàng vạn xương người, xương thú, tinh luyện mà thành, lại thêm môn thần thông bên trong viên Thần Chủng của gã gia trì, khiến uy năng của nó không hề thua kém thần khí bình thường!
"Xuy!"
Nhưng kim quang chợt lóe, sợi tơ màu vàng thoạt nhìn quá mức tầm thường, không đáng để chú ý tới kia, lại lặng yên không một tiếng động xuyên thủng trường đao xương trắng, nhẹ nhàng như xé rách một tầng giấy, tiếp đó, lấy thế sét đánh, trực tiếp đâm sâu vào mi tâm của gã.
Một kích xỏ xuyên đầu! "Làm sao... có khả năng?" Hai mắt Kiều Minh Yên trừng lớn, hoàn toàn không thể tin được.
Rốt cuộc, sợi tơ màu vàng này là loại thần khí gì, lại có thể lợi hại đến thế?
Chỉ một lần đối mặt, đã chọc thủng binh khí của gã, giết chết gã rồi?
Sợi tơ màu vàng xuyên qua đầu Kiều Minh Yên, cũng mang theo Nguyên Thần chi lực đâm qua thức hải của gã, xé nát linh hồn!
Đôi mắt Kiều Minh Yên nhanh chóng trở nên ảm đạm, khí tức của sinh mệnh dần tiêu tán, như một bộ xác rỗng đã mất đi linh hồn, từ không trung rơi xuống. “Đại ca!” Nam tử mặt sẹo, trung niên áo vàng đều kinh ngạc nhìn Kiều Minh Yên đang rơi xuống.
Cùng lúc đó, không biết từ khi nào đã có một thanh niên mặc áo đen xuất hiện ngay giữa hư không, cách chiến trường chừng hai dặm.
Người này chính là Tô Trường Không!
Tô Trường Không mang theo vẻ mặt bình tĩnh, quan sát hết thảy mọi chuyện trước mắt.
Dựa vào cảm nhận của mình, hắn lập tức phát hiện ra cuộc chiến giữa những người trước mắt, cũng biết được tình hình giao chiến của hai bên đã đi tới hồi gay cấn.
Và Tô Trường Không, sau khi đã nhìn ra phần nào tiền căn hậu quả, cuối cùng vẫn lựa chọn ra tay.
Thứ nhất, hắn lựa chọn ra tay vì cả thanh niên áo lam này lẫn thiếu nữ áo xanh lục kia đều không lựa chọn vứt bỏ đối phương dù đang rơi vào thời khắc sinh tử.
Hiển nhiên hai người bọn họ đều không phải kẻ ác.
Thứ hai...
"Ba viên Thần Chủng... cũng đáng giá để ta ra tay rồi!" Tô Trường Không thầm nói trong lòng.
Đối với Tô Trường Không, ba kẻ giết người đoạt bảo, nhóm tráng hán áo nâu kia cũng không khác gì thổ phỉ, đánh giết loại kẻ ác này chẳng mang đến cho hắn một chút gánh nặng tâm lý nào, còn có thể thu được Thần Chủng, tại sao lại không làm?
"Đáng chết! Chẳng lẽ tiểu tử này là Võ Thánh của Thiên Hà tông? Tới cứu viện cho hai kẻ này?"
"Vừa đối mặt một cái đã giết chết đại ca rồi?" Trong lòng nam tử mặt sẹo và trung niên áo vàng đều vô cùng kinh sợ. Bọn họ cho rằng người đột nhiên ra tay này có thể là cường giả của Thiên Hà tông, nhưng rõ ràng ở nơi đây cách Thiên Hà tông rất xa mà? "Có người..tới giúp chúng ta?" Trong lòng thanh niên áo lam và thiếu nữ áo lục đầy kinh ngạc xen lẫn với vui mừng, tuy không biết thân phận của đối phương, nhưng đối phương vừa ra tay giết Kiều Minh Yên, đã làm giảm áp lực đè nặng lên bọn họ!
"Giết hết bọn chúng! Thiên Hà Kiếm Bộc!"
Tinh thần thanh niên áo lam chợt rung lên, trực tiếp nắm bắt thời cơ, chuyển thủ thành công, trên tay rút ra một trường kiếm, kiếm khí như thác nước ngân hà gột tẩy,điên cuồng lao nhanh về phía hai người đối diện.
Thiếu nữ áo lục cũng phấn chấn tinh thần, lập tức thi triển sát chiêu, cùng thanh niên áo lam liên thủ đối phó với nam tử mặt sẹo và trung niên áo vàng.
Kiều Minh Yên đã chết, khẳng định rằng trong lòng nam tử mặt sẹo và trung niên áo vàng đang rất sợ hãi, lo lắng, thế công cũng không còn dũng mãnh như trước nữa, bởi vậy, vừa đối mặt với những đòn công kích hung hãn của hai người thanh niên áo lam, cả hai đã lọt thẳng vào nguy cơ trùng trùng.
"Đi! Đi mau!” Nam tử mặt sẹo gầm nhẹ, căn bản không có dũng khí để tiếp tục chiến đấu.
Nếu đã biết việc không thành, chạy trước là thượng sách!
Hô!
Gió lớn gào thét, cuốn theo hai người nam tử mặt sẹo và trung niên áo vàng bay ngược về phía sau, điên cuồng chạy trốn.
"Hửm?" Tuy nhiên da đầu hai gã chợt run lên, bọn họ vừa nhìn thấy Tô Trường Không đang đứng phía xa, nhẹ nhàng lôi kéo mười ngón tay.
Và ngay tức khắc, thật nhiều những sợi tơ màu vàng chi chít xuất hiện giữa hư không, giống như cái lưới lớn bao hết bốn phương tám hướng, trực tiếp giảo sát đến Một số sợi Thiên Tàm Ti của Tô Trường Không có vẻ ngoài gần như trong suốt, dùng mắt thường khó trông thấy được, nhưng có thể dễ dàng đan vào nhau thành lưới.
Nếu dựa trên cơ sở Thiên Tàm Ti ban đầu, rót thêm Canh Kim chi khí từ Nguyên Thần vào, thì chỉ trong nháy mắt, sẽ hình thành Canh Kim Tàm Ti.
1541 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận