Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 1114 - Chặt Đứt Linh Mạch! Dẫu Chết Cũng Không Để Lại Cho Địch Nhân!

"Có thể, cứ giao cho ta đi. Tuy Họa Giả Vi Chân Thần Chủng do tổ tiên lưu lại không quá xuất chúng trên phương diện chiến đấu, nhưng nó lại khá là hữu dụng trên phương diện khác. Chờ ta vẽ ra một thông đạo, chúng ta có thể tốc hành tiến vào bên trong 'Ngoan Thạch sơn'." Lý Tùng rất tự tin gật đầu đáp ứng, rồi lập tức ra tay, lấy ra bút mực, trực tiếp 'Vẽ' lên hư không.
Bút mực bay múa, họa giữa hư không, đây đã thuộc về phạm trù thần thông rồi!
Tô Trường Không có thể nhìn thấy một cánh cửa vặn vẹo vừa xuất hiện ngay bên ngoài Ngoan Thạch sơn phía trước, rồi từ trạng thái vặn vẹo không ổn định, đến ổn định, có thể cho phép người khác đi.
Non nửa canh giờ sau, Lý Tùng lau mồ hôi, nói với Tô Trường Không: "Đao tiên sinh, đã mở ra một cánh cửa rồi."
Tô Trường Không gật gật đầu, rồi không chút do dự: "Tất cả theo ta vào đi thôi."
Dứt lời, Tô Trường Không đã dẫn đầu tiến vào bên trong cánh cửa, mấy chục đệ tử Lý gia nhóm Lý Tùng đều theo sát tiến vào.
Bên trong Ngoan Thạch sơn là khung cảnh chim hót hoa thơm, linh cỏ, linh thụ khắp nơi trên đất, ngay cả nước dưới lòng sông cũng tràn ngập một mùi thơm ngát.
Đối với võ giả bình thường, chỉ cần ngâm mình trong đó cũng có thể thoát thai hoán cốt.
Đây tuyệt đối là chốn thế ngoại đào nguyên của một phái.
Hiện giờ Tô Trường Không chẳng còn là kẻ không nhìn quen các mặt xã hội nữa rồi, đã được trông thấy không ít những nơi động thiên phúc địa, đương nhiên không còn bị choáng ngợp trước khung cảnh nơi đây.
"Có... Có người ngoài xâm nhập vào Ngoan Thạch sơn? Bọn họ vào bằng cách nào?"
"Thạch Vương... Thật sự ngã xuống rồi? Khó trách lúc trước sắc mặt đại trưởng lão đại biến, đột nhiên ra lệnh phong bế Ngoan Thạch sơn!"
Ngay khi đám người Tô Trường Không tiến vào Ngoan Thạch sơn, nhóm đệ tử bổn gia Thạch gia bên trong Ngoan Thạch sơn, đều cảm ứng được khí tức của người từ bên ngoài đến, và chỉ trong nháy mắt toàn bộ đều sôi trào, nhanh chóng đi tới tụ tập.
"Có khoảng bốn, năm trăm người... Ngũ Khí Tông Sư không ít hơn mười người, có ba Đại Tông Sư ngụy thần thông là mạnh nhất trong đó." Tô Trường Không cảm nhận một chút, liền dò xét ra thực lực của Thạch gia, đúng là nội tình không tầm thường!
Hắn cũng không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp lấy Tinh Văn Kim cường cung ra ngoài, giương cung cài tên, bắn một mũi thẳng vào chỗ sâu trong Ngoan Thạch sơn.
"Hưu!"
Một mũi tên này không hề dùng tới Kim Đan chân nguyên, chỉ vẻn vẹn là một chiêu Phong Lôi Tiễn Thuật do Tô Trường Không tiện tay thi triển mà thôi, nhưng dưới năng lực điều khiển linh khí mạnh mẽ của hắn, toàn bộ linh khí trong phạm vi một, hai chục xung quanh Ngoan Thạch sơn đều nhanh chóng tụ tập lại, dung nhập vào bên trong một mũi tên của Tô Trường Không.
Rất nhanh, mũi tên phân liệt, chuyển hóa phong lôi, biến thành nhật nguyệt nhị tiễn, đánh thẳng vào một cường giả có khí tức đạt tới cấp bậc Đại Tông Sư ngụy thần thông mà hắn vừa cảm nhận được!
"Cái gì?" Cùng lúc ấy, một nam tử mặc hắc y ở chỗ sâu trong Ngoan Thạch sơn, sắc mặt đại biến, vội vàng ngẩng đầu nhìn tới, rồi lập tức trông thấy một vầng mặt trời và mặt trăng từ trên bầu trời rơi xuống.
Dù gã là Đại Tông Sư đã tu thành ngụy thần thông, trong tương lai có cơ hội Nhập Thánh, cũng là một trong năm vị cường giả đứng đầu bổn gia Thạch gia, nhưng đối mặt với một mũi tên này, gã cũng chỉ có thể ngơ ngác đứng sừng sững tại chỗ, chờ đợi tử vong ập đến, ngay cả năng lực chống cự cũng không.
"Ầm vang!"
Một âm thanh nổ tung vang khắp Ngoan Thạch sơn,
Giữa khung cảnh Nhật Nguyệt Đồng Huy với nhật huy, nguyệt mang lóng lánh, nam tử mặc hắc y kia lập tức bị xé rách tan tành, hôi phi yên diệt, thậm chí từng ngọn linh sơn trong phạm vi vài dặm quanh người gã cũng bị một mũi tên kia san thành đất bằng.
Và không thể nghi ngờ, toàn bộ những người trên núi cũng khó có thể may mắn tránh thoát tai họa lần này.
Đại đa số đều trực tiếp biến mất khỏi thế gian, ra đi không chút đau khổ.
"Võ Thánh! Có cường giả Võ Thánh đột kích!"
"Thạch Vương đâu? Thạch Vương đại nhân đâu?"
Động tĩnh thật lớn kia khiến mấy trăm tinh anh bổn gia Thạch gia đều sợ tới đầu váng mắt hoa, trong lòng cảm thấy trời cao muốn sập.
Có người kích động vô cùng, kỳ vọng Võ Thánh của Thạch gia có thể đi tới ngăn địch, lại không biết rằng, không lâu trước đó, Thạch Kinh Thiên đã rời khỏi Ngoan Thạch sơn, và cũng chết trong tay Tô Trường Không rồi.
"Quả nhiên Thạch Vương... đã ngã xuống! Hiện giờ cường giả Võ Thánh đã đột kích đánh giết Thạch Vương kia đi tới nơi này là muốn trảm thảo trừ căn, tiêu diệt Thạch gia chúng ta!" Cũng có trưởng lão Thạch gia ôm một mảnh lạnh lẽo trong lòng.
Lúc trước, khi 'Hồn đăng' có ấn ký của Thạch Kinh Thiên vẫn một mực lưu lại trong tổ đường của bọn họ đã vỡ vụn, đã khiến bọn họ đã có dự cảm chuyện không hay xảy ra rồi, nhưng không dám để lộ ra, chỉ ra lệnh phong bế Ngoan Thạch sơn, cầu mong gia tộc có thể vượt qua kiếp nạn lần này. Nhưng không nghĩ tới địch nhân lại đến nhanh như vậy, đối phương còn trực tiếp giết thẳng vào Ngoan Thạch sơn, muốn chém tận giết tuyệt bọn họ!
"Tiền bối giơ cao đánh khẽ! Thạch gia chúng ta có bất cứ nơi nào đắc tội, đều nguyện ý chịu nhận lỗi!" Một trưởng lão Thạch gia dùng chân khí bao lấy âm thanh, cất tiếng nói vang khắp không gian bên trong Ngoan Thạch sơn, mong muốn vị cường giả Võ Thánh không biết kia buông tha cho bọn họ.
Nhưng đáp lại đối phương chính là một mũi tên lăng không bay tới của Tô Trường Không.
"Ầm vang!"
Nhật nguyệt cùng hiện, khí tức hủy diệt tàn sát bừa bãi khắp nơi, trưởng lão Thạch gia kia cùng với đám võ giả chung quanh đều bị giết chết trong nháy mắt.
Không một chút trì hoãn.
Ở trong tay Tô Trường Không, những võ giả nọ cũng nhỏ yếu như con kiến, hoàn toàn là hàng duy đả kích [1].
[1] : chỉ đả kích từ chiều không gian cao hơn xuống chiều không gian thấp hơn.
"Ầm vang long!"
Cùng lúc đó, ở chỗ sâu trong Thạch gia, lập tức truyền đến một tiếng xé tan đinh tai nhức óc.
Cả Ngoan Thạch sơn đều đang run rẩy, thiên địa linh khí điên cuồng sôi trào, từng ngọn sơn xuyên nứt toác, từng mảnh linh điền bị phá hủy …tựa như cảnh tượng cả thiên địa cùng hủy diệt.
"Là người Thạch gia... phá hủy linh mạch bên trong Ngoan Thạch sơn?" Tận sâu trong đáy mắt Tô Trường Không xuất hiện một mảnh khác thường.
Hiển nhiên một vị trưởng lão nào đó của Thạch gia nhìn thấy có cường giả Võ Thánh tiến vào Ngoan Thạch sơn, còn không nói được một lời đã ra tay tàn sát, là muốn triệt để tiêu diệt bọn họ. Vị trưởng lão Thạch gia kia hiểu được, gia tộc mình đã gặp phải một hồi tai ương không thể tránh khỏi, trong lòng lập tức nảy sinh ý niệm dù có chết cũng không thể đưa mảnh phúc địa Ngoan Thạch sơn này làm lợi cho người ngoài, vì vậy người nọ trực tiếp kích hoạt cấm chế bên trong Ngoan Thạch sơn, chủ động phá hủy linh mạch.
Làm như thế, địch nhân sẽ không chiếm được bất cứ chỗ tốt nào!
Kể cả khi bản thân chết rồi, địch nhân cũng đừng mơ có được thật nhiều thu hoạch!
Tô Trường Không chỉ lắc đầu không nói gì, thực ra hắn cũng không quá để ý tới chuyện này, mục đích chủ yếu khiến hắn đi đến nơi này chính là trảm thảo trừ căn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận