Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 569 - Công Kích Cấp Bậc Tiên Thiên!!!

"Oanh!"
Nhưng sóng âm vô hình nọ lại không thể né tránh được, Mộc Hâm bị lực trùng kích đánh sâu vào khiến thân thể lảo đảo, bạo lui ra bên ngoài, toàn thân vỡ ra từng miệng vết thương dữ tợn, như bị lưỡi dao cắt qua, máu tuôn như suối.
Trong khi chiêu thức vừa nãy chỉ là đòn công kích đầu tiên thôi!
"Bành!"
Cùng lúc hư ảnh cự hổ kia phát ra một tiếng gầm gào, toàn thân nó đã lao tới triển khai công kích. Hổ trảo thật lớn vươn ra, điên cuồng đập lên thân hình Mộc Hâm.
"Ầm vang!"
Mộc Hâm gần như không có bất cứ cách phản kháng, tìm đường sống nào, bị đánh cho bay ngược ra ngoài một, hai trượng, tựa như một viên đạn pháo, đập thẳng vào một gốc đại thụ ven đường, khiến nó gãy lìa, tuyết đọng bay tán loạn.
Cùng với tiếng khung xương bạo liệt vang lên, thân hình Mộc Hâm rơi thật mạnh xuống mặt đất, máu tươi từ trong miệng, điên cuồng phun ra ngoài, nhuộm đẫm lớp truyết đọng trên mặt đất, tạo nên từng đóa hoa máu tươi thắm, rõ ràng!
"Hâm Nhi!" Trong lòng Mộc Huân phát lạnh, thốt lên một tiếng thét kinh hãi.
Ở bên trong đám đệ tử Mộc gia, Mộc Hâm được coi như một thành viên khá bình thường, qua quýt, sau mấy lần liên tục đánh sâu vào cấp bậc Khí Huyết Hồng Lô, đều thất bại, gã vẫn bị kẹt ở cấp bậc Khí Huyết cửu biến đỉnh phong.
Nhưng suy cho cùng, gã cũng là người của thế gia, có huyết mạch đặc thù, dù đối mặt với võ giả cảnh giới Khí Huyết Hồng Lô bình thường, vẫn có thể thoải mái chiến một trận.
Vậy mà lúc này, chỉ vừa đối chiến một chiêu thôi, gã còn không kịp làm ra bất cứ phản ứng gì đã bị một kích đập bay, khung xương vỡ nát, rơi vào trạng thái hấp hối?
Một đợt gió lạnh thổi tới, cuốn bay mái tóc đen trên Tô Trường Không, trong ánh mắt hắn lộ ra hàn ý nhiếp nhân tâm thần, chẳng thèm nhìn tới Mộc Hâm vừa ngã xuống đất, hộc máu không ngừng, chỉ thấy trong miệng hắn nhếch lên, xuất hiện một đường cong lạnh như băng: "Chỉ dựa vào hai tên ngu xuẩn các ngươi, lại dám tới tìm ta báo thù?"
Nếu là Tô Trường Không của hơn một năm trước, khi đối mặt với hai người Mộc gia tìm tới báo thù, điều hắn có thể làm chỉ có trốn tránh, né nơi đầu sóng ngọn gió, Nhưng ở trong mắt Tô Trường Không của hiện giờ, trừ phi là Tiên Thiên võ giả của Mộc gia tìm tới, nếu không, ở trước mặt hắn chính là sáp tiêu mại thủ (một câu nói trong Tam Quốc Diễn Nghĩa. Người thời xưa thường cắm một cây cỏ lên hàng hóa để tượng trưng cho vật cần bán. Còn ý tứ của câu nói này nghĩa là: Quan Vũ đối đãi với địch nhân Nhan Lương của hắn tựa như cắm cây cỏ lên người, tựa bán mệnh của mình, ý nghĩa nôm na là tự mình tới nạp mạng)!
"Không phải ngươi đã phế đi sao? Đây là loại võ công gì?" Kể cả Mộc Huân, con ngươi cũng co rút lại. Ánh mắt lão nhìn hư ảnh cự hổ đang thoải mái kéo giãn thân thể đẳng kia, có chút kinh ngạc, khó mà hiểu nổi.
Căn cứ theo những gì bọn họ quan sát lúc trước, người trẻ tuổi này đã suy yếu đến tận cùng, thân thể phải bị phế đi mới đúng, nhưng chỉ trong chớp mắt mà thôi, Mộc Hâm lại trúng một kích của đối phương, bị thương nặng.
Hơn nữa chiêu thức mà đối phương sử dụng quá mức quỷ dị! Hoá ý vi hình, vượt qua những gì người bình thường có thể hiểu được, tuyết đối xứng với cái tên Kinh Thế Hãi Tục!
"Đến phiên ngươi!" Tô Trường Không không có quá nhiều lời vô nghĩa.
Lúc trước Mộc Tấn ngang ngược vô lý trong Cự Kình bang cũng được, tới sau này khi một lần nữa gặp nhau cũng thế, hắn vốn chưa từng có ý định giết Mộc Tấn, nhưng Mộc Tấn lại không muốn buông tha cho hắn.
Gã chết là tự mình gieo gió gặt bão. Mà hiện giờ gia gia, phụ thân của gã, tiến đến trả thù cũng là lý sở ứng đương (chuyện chưa xảy ra nhưng đã biết được kết quả rồi). Và điều Tô Trường Không có thể làm cũng chỉ có tiễn gia tôn nhà gã đi, cho phụ tử ba người bọn họ đoàn tụ!
Tô Trường Không khẽ nhúc nhích ý niệm, hư ảnh cự hổ kia đột nhiên vặn vẹo biến hóa, trở thành một con cự hùng lông đen cao cả trượng. Nó lập tức đứng thẳng như người, trong miệng phát ra tiếng gầm gào rung trời, một chiếc hùng chưởng to lớn như bánh xe, hung tợn, ngang nhiên đập thẳng xuống đầu Mộc Huân.
Tô Trường Không tìm hiểu Hóa Ý Ma Hình Công, dung nhập tinh túy vào trong Ngũ Cầm Hí, cộng thêm nền tảng hùng hậu và điểm đặc thù cả bản thân hắn, mới đủ cơ sở để thúc đẩy Ngũ Cầm Hí lên tới thập cảnh.
Hiện giờ chỉ cần ý niệm khẽ động, ngũ cầm thoải mái chuyển hóa, biến hóa từ tâm, có thể nói là Kinh Thế Hãi Tục!
Hùng chưởng khổng lồ còn chưa vỗ xuống, Mộc Huân đã cảm nhận được một luồng lực lượng lớn tới đáng sợ, nghiền áp xuống, khiến cho mặt đất dưới chân lão cũng bị ép cho, lõm xuống.
"Mộc Xà Thần Thông. Thần Mộc Thành Thuẫn!"
Mộc Huân không dám có bất cứ sơ suất gì, huyết dịch lập tức sôi trào, thân hình già nua cũng nở rộ một luồng khí huyết hùng hậu vô biên, hình thành nên một chiếc Khí Huyết Hồng Lô màu xanh tối, từ bên trong tản ra khí tức âm lãnh, khiến hơi nước trong không khí khô hanh cũng ngưng kết thành băng châu rơi xuống dưới.
Giữa mặt đất đầy tuyết, Mộc Huân kích phát lực lượng đến từ huyết mạch, lại cứng rắn khiến từng một sợi dây leo màu lục sẫm, thô to bằng cánh tay, chui khỏi mặt đất, vươn ra ngoài, đám dây leo nọ nhanh chóng xoắn xuýt với nhau, bện thành một tấm lá chắn.
"Ầm vang!"
Giây tiếp theo, hùng chưởng thật lớn đã từ xa lại gần, oanh kích thật mạnh xuống.
Tấm chắn dây leo thoạt nhìn cực kỳ chắc chắn kia lại nổ tan trong nháy mắt, đại địa kịch liệt rung chuyển. Tựa như phạm vi hơn mười trượng xung quanh vừa xuất hiện động đất, địa hình lõm sâu xuống chừng một thước, tầng tuyết đọng bên trên đều bị chấn động này làm văng lên cao, bắn tung toé ra bốn phía, rồi nổ tan thành bột mịn.
Mà có tầng dây leo này hơi chút ngăn trở, Mộc Huân nhanh chóng mộc độn, lẩn trốn, thân thể bay ngược về phía sau, kéo giãn cự ly, tránh được một kích này. Tới lúc đã khá an toàn, lão mới nhìn thấy phạm vi mặt đất vốn ở dưới chân mình, chỉ vì chịu một kích kia, đã lõm xuống tạo thành một hố sâu rõ ràng, khóe mắt cũng không nhịn được, khẽ run rẩy, lòng đầy kinh hãi!
"Đây là. . . công kích cấp bậc Tiên Thiên? Tiểu tử này là Tiên Thiên võ giả?" Mộc Huân mồ hôi lạnh chảy ròng, nếu bị một kích kia đánh trúng, kết cục của lão tuyệt đối là bị đập nát thành thịt vụn ngay tại chỗ.
Càng nghĩ, trong lòng càng thêm hoảng sợ.
Mộc Huân, xem như tồn tại trung đẳng bên trong đám đệ tử Mộc gia. Năm đó, khi lão còn trẻ, tiến cảnh tu vi cũng không chậm, nhưng kể cả bên trong Mộc gia, số lượng Tiên Thiên chi khí cũng có hạn, trải qua cạnh tranh kịch liệt, chỉ một nhóm người có biểu hiện xuất chúng nhất kia, mới có tư cách đạt được Tiên Thiên chi khí.
Mà Mộc Huân đã thất bại trong cạnh tranh, không thể đạt được Tiên Thiên chi khí mà mình thiết tha mơ ước, lại bởi vì sau này, tuổi tác lớn dần, Mộc gia càng không có khả năng đưa Tiên Thiên chi khí cho lão, khiến con đường võ đạo của lão cũng đình trệ từ đây, cả đời khó có thể tiến vào cảnh giới Tiên Thiên.
Ngay cả như vậy, Mộc Huân cũng đạt tới Khí Huyết cảnh đỉnh phong, phối hợp với huyết mạch đặc thù của thế gia đệ tử, có thể nói, lão chính là tồn tại đủ khả năng quét ngang tất cả đám võ giả dưới Tiên Thiên bên ngoài!
Bạn cần đăng nhập để bình luận