Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 443 - Thường Xuyên Đi Cạnh Dòng Sông, Sao Tránh Khỏi Ướt Giày?

"Cộng thêm 15 cân Tinh Văn Kim lúc trước, trong tay ta đã có 20 cân Tinh Văn Kim rồi! Cuối cùng cũng có thể tạo ra Tinh Văn Kim Luyện Đan lô!" Giao dịch hoàn thành, Tô Trường Không không khỏi có chút vui sướng.
Hắn muốn luyện chế Yêu Võ đan, cần phải nhờ đến đặc tính của Tinh Văn Kim để làm suy yếu tà tính bên trong Yêu Ma Tinh Hạch, khiến sau khi phục dụng đan dược sẽ giảm thiểu khả năng bị ảnh hưởng, làm tính tình đại biến.
20 cân Tinh Văn Kim, có thể tạo ra một chiếc đan lô đủ tư cách, tiêu chuẩn!
Nhưng ngay tại thời điểm nam tử đeo mặt nạ đồng thau kia đang chuẩn bị nói điều gì đó, bỗng nhiên, thân hình mọi người đồng loạt rung động, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
"Ngươi kêu những người khác đến?" Đám người nam tử đeo mặt nạ đồng thau căm tức quát hỏi Tô Trường Không.
Tô Trường Không nhíu mày. Hắn nghe được âm thanh vó ngựa đập trên mặt đường truyền đến từ bốn phương tám hướng ở phía xa xa. Tuy âm thanh kia cực kỳ nhỏ bé, lại bị tiếng gió che phủ nhưng vẫn có thể đếm được số lượng rất nhiều.
Là có một đoàn kỵ sĩ đang thúc ngựa lên đường, và mục tiêu đúng là nơi đây!
"Chẳng lẽ không phải các ngươi gọi người đến đây sao?" Trong giọng nói của Tô Trường Không ẩn chứa hàn ý nhè nhẹ.
Phải biết rằng, hắn chưa từng để lộ giao dịch của bọn họ với bất cứ một ai. Chẳng lẽ lúc trước đám người nam tử đeo mặt nạ đồng thau không có động thủ, là muốn chờ đến một lần giao dịch cuối cùng mới ra tay mai phục hắn?
"Là . . Là Đại Phong thiết kỵ!" Lúc này trong miệng một nam tử đeo mặt nạ hình con chó, lập tức phát ra tiếng kinh hô mang theo chút tuyệt vọng.
"Là Đại Phong thiết kỵ. . . Còn nhiều người như vậy?" Bóng dáng Tô Trường Không chợt lóe, hắn linh hoạt leo lên tán cây của một gốc đại thụ gần đó, đưa mắt nhìn lại, lập tức thấy được từ phía xa xa có một đoàn kỵ sĩ mặc hắc giáp, cưỡi những con ngựa cao to chạy nhanh đến nơi này.
Khắp nơi đều là kỵ sĩ, ít nhất cũng có hơn năm nghìn người, một mảnh chi chít từ bốn phương tám hướng ập đến, bao vây xung quanh ngọn Hoàng Diệp sơn vốn không quá lớn này thành chật như nêm cối.
Những kỵ sĩ này đều được huấn luyện nghiêm khắc, lại thêm con ngựa dưới thân không phải hạng xoàng. Có thể nhận thấy rõ ràng, mỗi một con đều lớn hơn ngựa bình thường một vòng, là lương phẩm chiến mã (chiến mã loại tốt) có thể ngày đi ngàn dặm!
Mấy nghìn người phóng ngựa lao nhanh tới, nhưng lại tuyệt đối không có chút rối loạn nào, ngược lại còn có thể trông thấy đội hình rõ ràng với mười người một tổ, trăm người một trận, hiển nhiên đã được huấn luyện nghiêm khắc, thường xuyên!
Lại nói về Đại Phong thiết kỵ, đây là quân đội tinh nhuệ nhất của Đại Phong châu, chỉ duy trì biên chế bốn mươi vạn người. Bọn họ cũng chính là lực lượng trung kiên để trấn áp phản quân bên trong Đại Phong châu, và chống đỡ kẻ thù bên ngoài.
Hiện giờ, hiển nhiên là đám người này tới vì bọn họ.
Tô Trường Không đang hoài nghi có phải là đám người nam tử đeo mặt nạ đồng thau cố ý gọi bọn họ tới hay không, nhưng lại không giống. Đơn giản là vì, mặc cho đám người nam tử đeo mặt nạ đồng thau đang đeo mặt nạ nhưng Tô Trường Không vẫn có thể cảm nhận được sự rối loạn toát ra từ trên người bọn họ.
"Đáng chết! Làm sao lại xảy ra vấn đề? Vì sao Đại Phong thiết kỵ lại đến đây? Còn nhiều người như vậy?" Nam tử đeo mặt nạ đồng thau có chút chân tay luống cuống, những người còn lại cũng bối rối dị thường.
Từ rất xa, mấy ngàn kỵ binh bắt đầu xúm lại gần, vây quanh Hoàng Diệp sơn.
Lúc này, ở ngay bên trong đám kỵ binh, có người mở miệng lên tiếng. Dưới hiệu quả gia trì của chân khí, âm thanh này vang vọng khắp trên bầu trời Hoàng Diệp sơn: "Triệu Thành Tể! Ngươi vốn là thiên phu trưởng của Đại Phong thiết kỵ, tọa trấn Ngôn Dạ khoáng sơn, nhưng lại giam thủ tự đạo (đánh cắp tài vật do chính mình canh giữ), ăn cắp Tinh Văn Kim khai thác ra. Đã ăn cây táo, rào cây sung, sao còn không bó tay chịu trói? Nếu ngoan ngoãn nghe theo còn có thể nhận được khoan hồng, nếu không chẳng những là các ngươi, ngay cả người nhà các ngươi cũng phải chịu liên lụy!"
Giọng nói của người nọ hùng hậu, khí thế không giận tự uy, khiến cho đám người nam tử đeo mặt nạ đồng thau đều run rẩy cả người, trong mắt đều tràn đầy tuyệt vọng.
"Là... Là vạn phu trưởng Bùi Thần? Hắn lại tự mình đến đây?"
"Xong rồi. . . Xong rồi. . . Lần này toàn bộ xong rồi? Nhưng làm sao mà bọn họ biết được?” Đám người nam tử đeo mặt nạ ngựa, bối rối vạn phần, tựa như kiến bò trên chảo nóng.
Mà Tô Trường Không nghe song phương đối thoại, đại khái cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Thân phận thực của nam tử đeo mặt nạ đồng thau kia không tầm thường. Đối phương lại chính là thiên phu trưởng của Đại Phong thiết kỵ, mà Tinh Văn Kim trong tay đối phương cũng chính là Tinh Văn Kim được sản xuất với định lượng nhất định từ Ngôn Dạ khoáng sơn.
Khu mỏ này có thể khai thác ra lượng Tinh Văn Kim nhất định, là một khu mỏ do Đại Phong châu thành chiếm giữ, và tên thật của nam tử đeo mặt nạ đồng thau kia chính là Triệu Thành Tể, là một trong những thiên phu trưởng trấn thủ mỏ.
Nhưng vì kiếm được càng nhiều tiền hơn, Triệu Thành Tể đã lạm dụng chức quyền, tham ô một bộ phận Tinh Văn Kim khai thác được, sau đó bán cho Tô Trường Không đang cần Tinh Văn Kim. Hàng tháng người này đều tham một chút, làm việc rất cẩn thận, sợ bị phát hiện ra.
Chẳng qua, thường xuyên đi cạnh dòng sông, sao tránh khỏi ướt giày?
Có lẽ là Triệu Thành Tể đã bị người nào đó tố cáo, cũng có thể do chia của không đều, bên trong có người khai ra việc này, bị cao tầng phát hiện, bởi vậy mới có một màn hôm nay, có vạn phu trưởng suất lĩnh thủ hạ chính là một đoàn kỵ binh chen chúc nhau xông tới, vừa vặn bắt được tận tay hành vi sai phạm của đám người nam tử đeo mặt nạ đồng thau Triệu Thành Tể!
Tô Trường Không có chút không biết nên nói gì. Hắn từng suy đoán không biết đám người nam tử đeo mặt nạ đồng thau kia lấy từ đâu ra nhiều Tinh Văn Kim như vậy, nhưng chưa từng nghĩ đối phương lại chính là một thành viên của Đại Phong thiết kỵ, rồi còn giam thủ tự đạo, trộm Tinh Văn Kim từ trong khu mỏ nhà mình mang ra!
"Triệu Thành Tể, các ngươi còn muốn chống cự sao? Nhanh đi ra nhận tội, chịu trói!" âm thanh hùng hậu kia lại vang lên lần nữa.
Thân thể nam tử đeo mặt nạ đồng thau Triệu Thành Tể hơi lảo đảo một cái, lập tức trao đổi ánh mắt cùng mấy người khác. Cuối cùng tất cả đều thở dài, tháo xuống mặt nạ trên mặt, ủ rũ đi xuống dưới chân núi.
Bọn họ rất rõ ràng, chuyện này đã bại lộ, bản thân căn bản không có khả năng chạy trốn. Bọn họ còn có người nhà, thân nhân, nếu cứng rắn chống cự, chẳng những không thể đào thoát khỏi vòng vây của mấy ngàn Đại Phong thiết kỵ xung quanh, ngược lại chỉ làm tội nặng thêm một bậc.
Và tuy bó tay chịu trói, khẳng định không tránh được phạt nặng, nhưng tội không đến mức phải chết!
Bởi vậy, đám người Triệu Thành Tể không có chút ý niệm chống cự nào trong đầu, lập tức ngoan ngoãn bó tay chịu trói, may ra còn được bên trên khoan hồng, xử phạt nhẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận