Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 777 - Ngươi Yếu Hơn, Vừa Vặn Để Ta Làm Nóng Người Một Chút!!!

"Đàm Du này là ai? Là địch nhân của Tô tiên sinh sao? Hắn mang tới cho ta cảm giác... dường như hắn còn khủng bố hơn Thạch Bất Phá. Rút cuộc là Tô tiên sinh trêu chọc tới loại cường địch này ở nơi nào?" Đám người Lý Tùng nghe được song phương đối thoại, trong lòng càng chìm xuống, nặng nề.
Vốn dĩ đám người Thạch Bất Phá đã là tồn tại mà bọn họ không thể ứng phó được rồi, còn chưa lo lắng xong, bỗng nhiên địch nhân của Tô Trường Không lại tìm tới cửa? Đã thế, đối phương còn là cường giả không hề thua kém Thạch Bất Phá, thậm chí còn mạnh hơn, đáng sợ hơn!
Thế cục này… tuyệt đối là họa vô đơn chí.
"Lúc trước ta đã bại lộ hành tung ở Diệu Thạch thành, sau đó Đàm Du này theo dõi Thạch Bất Phá, một đường tìm tới cửa?" Tô Trường Không cũng hiểu vì sao Đàm Du lại xuất hiện tại nơi này.
Hóa ra sau lần chạm trán ấy, Đàm Du vẫn không chịu bỏ qua chuyện đuổi giết hắn, kẻ này cũng đi tới Vô Cực đế quốc, còn theo dõi Thạch Bất Phá đến tận nơi này.
"Thì ra là thế, hoá ra tiểu tử này là địch nhân của Đàm huynh, vậy ta nhường hắn lại cho Đàm huynh!" Sắc mặt Thạch Bất Phá hơi hơi biến ảo, rất nhanh đã cười nói.
Dù Thạch Bất Phá muốn tự tay mình giết Tô Trường Không, nhưng chỉ vì một chuyện cỏn con này mà xung đột cùng Diệt Sinh hội đúng là không cần thiết, chẳng thà trực tiếp tặng cho Đàm Du là được.
Hơn nữa, rơi vào tay Diệt Sinh hội, tiểu tử này càng chết thảm hại hơn!
"Không bằng Thạch huynh cứ ra tay đi, hắn qúa yếu ớt, ta chẳng có mấy hứng thú ra tay với hắn. Ta càng muốn chứng kiến thần thông huyết mạch của Thạch gia hơn." Đàm Du nhoẻn miệng cười, chắp hai tay sau lưng, cũng không định ra tay.
Lần trước khi Đàm Du chiến một trận cùng Tô Trường Không, mặc cho đối phương phải vận dụng toàn lực, gã vẫn có thể dễ dàng nghiền áp. Bởi vậy, bản thân Đàm Du cũng không có hứng thú ra tay với Tô Trường Không, ngược lại, vừa rồi Đàm Du đã chứng kiến con mắt có thể tìm ra rồi cố định Thư Hương động thiên của Thạch Bất Phá.
Đây là một loại lực lượng có chút huyền ảo, cũng không biết nó đến từ phương nào, khiến cho Đàm Du muốn quan sát tỉ mỉ một phen!
Hai người này nhường qua nhường lại, hiển nhiên đã coi Tô Trường Không trở thành một con sơn dương đang đợi làm thịt.
Tô Trường Không có chút bất đắc dĩ, không biết nên nói gì, hai kẻ này thực sự coi hắn là cá thịt trên thớt sao?
"Được rồi, ở trong mắt ta... Hai người các ngươi đều là rác rưởi cần dọn dẹp. Bây giờ, các ngươi cùng tiến lên, hoặc là Thạch Bất Phá ngươi đến trước cũng được. Ngươi yếu hơn, vừa vặn để ta làm nóng người một chút!" Tô Trường Không không nhịn được mở miệng, chỉ thấy hắn đang bình tĩnh nhìn Thạch Bất Phá, trong mắt không có một chút khiếp sợ nào.
Nếu là mấy ngày trước, nếu hắn phải đối mặt với Thạch Bất Phá cùng với Đàm Du khủng bố kia, điều hắn có thể làm chỉ là chạy trối chết, nhưng hiện giờ... Tình huống đã khác rồi!
Hơn nữa, hai người bọn họ tới vừa đúng lúc, có thể giải quyết luôn một lượt!
Lời này vừa nói ra, lại khiến mí mắt của tất cả mọi người đang có mặt ở đây, giật giật liên hồi.
Trong mắt nhóm võ giả Thạch gia lập tức hiện lên phẫn nộ. Bọn họ biết thanh niên mặc hắc y này từng chiến một trận cùng Thạch Bất Phá, nhưng đôi bên chỉ giao thủ chớp nhoáng, đối phương vẫn một mực rơi xuống thế hạ phong, còn phải dựa vào thần thông huyết mạch của Lý gia mới có thể toàn thân lui lại…
Và chỉ có thế mà hắn thực sự cho rằng bản thân mạnh hơn Thạch Bất Phá sao?
Về phần đám người Lý gia, bọn họ lại đưa mắt nhìn nhau cười khổ. Đúng là tất cả đều biết Tô Trường Không rất mạnh, hắn đã nắm giữ đao ý, có thực lực tương đương với Ngũ Khí Tông Sư, nhưng đối mặt với cường giả như Thạch Bất Phá, vẫn không có một chút phần thắng nào!
"Ngươi muốn chết... Được, ta thành toàn cho ngươi!"
Người bên ngoài còn nổi giận, nữa là Thạch Bất Phá? Hiện giờ ngọn lửa giận trong lòng gã đã bốc tận đỉnh đầu, Tô Trường Không vừa mở miệng đã nói gã yếu hơn, một kẻ như đối phương cũng dám không đặt gã vào trong mắt?
Dù hiện giờ có đám người Đàm Du ở bên, dù gã sợ nếu bản thân ra tay, Đàm Du kia sẽ chớp thời cơ, giở thủ đoạn bỉ ổi… nhưng hiện giờ đã bị Tô Trường Không khiêu khích, nếu gã còn nhẫn nhịn được thì gã cũng chẳng còn là gã nữa rồi!
"Nhận lấy cái chết!" Trong cổ họng Thạch Bất Phá bật ra một tiếng gầm gừ chấn thiên động địa, quanh quẩn khắp nơi trong Thư Hương động thiên, khiến cho dòng sông màu mực ở phía xa xa, cũng trào dâng từng tầng sóng nước, run rẩy không ngừng.
Tiếng gầm gừ chưa dứt, Thạch Bất Phá đã tiến lên một bước, chỉ thấy năm ngón tay phải của gã đã nắm chặt thành quyền. Nếu nhìn kỹ một chút sẽ nhận thấy, trong quá trình năm ngón tay kia chụm lại, tựa như đã túm chặt cả hư không vào lòng bàn tay. Ngay sau đó, một quyền hung hăng đẩy tới, mang theo cuồng phong vô tận quét qua, cả không khí cũng sinh ra vặn vẹo. Một luồng quyền ý nặng nề tựa như núi cao nghìn trượng, ngưng tụ trong một quyền này, ầm ầm lao tới, muốn nghiền áp hết thảy!
Trong lần giao thủ ngắn ngủi với Tô Trường Không trước đây, Thạch Bất Phá không làm gì được hắn, bởi vậy ngay lúc này, gã muốn cho Tô Trường Không hiểu được loại Ngũ Khí Tông Sư bình thường như hắn, thua kém Ngũ Khí Tông Sư mang trong mình huyết mạch Võ Thánh như gã nhiều đến mức nào!
Một quyền này đã tập trung vào khí cơ trên người Tô Trường Không, lại hình thành nên một luồng thế, áp bức hắn, muốn tránh cũng không được, chỉ có thể đón đỡ.
"Phốc!"
Trọng quyền đập thẳng lên thân hình Tô Trường Không, muốn xé rách đập nát thân thể hắn, quyền phong kích động, cày nên một đường khe rãnh thật dài dưới mặt đất, khiến cho đám người Lý Tùng phải vội vàng tránh lui.
"Cái gì?"
Nhưng kể cả Đàm Du lẫn bản thân Thạch Bất Phá, vừa trông thấy một màn trước mắt, con ngươi đều thoáng co rút lại, đơn giản là vì ngay một khắc nắm tay lao thẳng vào thân thể kia, Tô Trường Không lại nhẹ nhàng dời đi một bước, xuất hiện ngay bên phải Đàm Du, dễ dàng tránh thoát một quyền này, chỉ để lại một luồng tàn ảnh.
Và thậm chí bọn họ còn không thấy rõ Tô Trường Không đã di động như thế nào!
"Quyền ý, quyền thế của ta đã tập trung vào hắn, trừ phi phương diện ý cảnh và thế cảu hắn có thể chèn ép ta... Bằng không, về lý hắn không thể nào tránh được mới đúng!" Thạch Bất Phá có chút không sao hiểu nổi.
Lại nói, trên phương diện ý cảnh, Thạch Bất Phá đã cô đọng quyền ý nhiều năm, khẳng định sẽ mạnh hơn đao ý của Tô Trường Không, nhưng Tô Trường Không lại nhẹ nhàng thản nhiên, tránh được một quyền của gã?
"Giết!"
Tuy trong lòng đầy kinh ngạc nghi ngờ, nhưng Thạch Bất Phá vẫn không dừng lại.
Tay trái gã chộp tới, linh khí mênh mông tụ lại, sinh ra một luồng lực hút, hấp xả, trảo nhiếp.
Tay phải gã nắm lại, mang theo hung uy thế đại lực trầm (cực kỳ mạnh mẽ, thế không thể đỡ), nhìn như thong thả, kì thực một quyền này lại lao đến với tốc độ nhanh như sao băng!
Tô Trường Không tiến lên một bước, tựa như súc địa thành thốn, dễ dàng thoát khỏi phạm vi một quyền của Thạch Bất Phá.
Một quyền này đánh cho không khí xung quanh hắn vặn vẹo, nhưng không thể mảy may chạm tới hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận