Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 1291: Âm Thanh Vang Vọng Linh Hồn!

“Phanh phanh phanh"
Cửa chính của Đoán Tạo phòng không ngừng bị trùng kích, trong khe cửa, có từng đợt từng đợt khí vụ màu đen chui vào.
“Hiện giờ ta... Nguyên Thần ảm đạm, trở nên chậm chạp, căn bản không chém giết được nhiều yêu ma đến như vậy... Thậm chí cho dù Nguyên Thần của ta còn ở thời kỳ đỉnh cao, mà cả một mảnh thức hải đều bị yêu ma ăn mòn hầu như không còn, cũng vô lực chống lại.
Tô Trường Không yên lặng nói, thoạt nhìn những chuyện này hết thảy đều là tuyệt cảnh phải chết. Nhưng ánh mắt Tô Trường Không kiên định, không đến một khắc cuối cùng, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ!
Tô Trường Không thu hồi ánh mắt, nhìn về phía lò rèn trước mắt, cùng với một thanh trường đao đã thành hình sơ bộ bên trong. Hơn nữa, khắp nơi xung quanh Đoán Tạo phòng này, lại có thật nhiều những thanh trường đao rỉ sét.
Chúng đều là những thanh đao hắn từng rèn ra lúc trước, cũng là lực lượng bản nguyên của Nguyên Thần hình đạo hiển hóa ra.
Chúng chính là phần gốc rễ một mực che chở cho một phương tịnh thổ cuối cùng này.
Quãng thời gian trước kia, xuất phát từ bản năng, Tô Trường Không vẫn không ngừng rèn luyện những phần nhỏ của bản nguyên Nguyên Thần này, chính vì có thể chống đỡ được lâu hơn.
Bởi vì ngay cả khi hắn đã mất đi trí nhớ, cũng sẽ dựa vào bản năng đi tìm kiếm một tia hy vọng sống! “Nếu những thanh đao này đã rỉ sét và cùn, vậy điều ta cần làm chính là để cho chúng lại một lần nữa nở rộ phong mang!” Ánh lửa hừng hực bên ngoài, phản chiếu vô cùng rõ nét bên trong con ngươi của Tô Trường Không.
Rồi không chút do dự, hắn lập tức để lộ nửa người trên trần trụi như yêu ma, một tay vững vàng cầm chùy sắt, một tay nắm chặt kìm sắt kẹp lấy một thanh đao đã rỉ sét bên cạnh, và trực tiếp vung chùy, rèn thanh trường đạo rỉ sét kia. “Đang đang đang"
Một chùy nối tiếp một chùy, nhìn như máy móc, nhưng lại mang theo một loại mỹ cảm phản phác quy chân, đại đạo chí giản, thực sự là cảnh đẹp ý vui!
Rèn là nghề thủ công đầu tiên Tô Trường Không từng học tập, cũng là thủ đoạn mà hắn dựa vào để kiếm sống ở Hắc Thiết sơn trang.
Nó chính là thứ khởi đầu cho tất cả.
Trên thực tế, trong lòng Tô Trường Không vô cùng yêu thích nghề rèn, mỗi lần chế tạo ra một thanh đao kiếm, hắn luôn có một loại cảm giác thành tựu.
Vì đây chính là sở thích của hắn.
Nhưng theo cảnh giới tu luyện càng cao, hắn không ngừng vươn đến những nấc thang cao hơn, dần dần, thời gian và tinh lực hoàn toàn đặt vào chuyện tu hành, mới không thể không gác lại sở thích này.
Mà hiện giờ ở trong tuyệt cảnh, Tô Trường Không lại một lần nữa nắm chắc trong tay môn kỹ nghệ này, hắn muốn dùng nó để tranh giành một đường sinh cơ cho chính bản thân mình!
Một thanh trường đao rỉ sét được Tô Trường Không rèn giũa, thiên chuy bách luyện, nhanh chóng trở nên càng thêm ngưng thực, càng thêm cổ xưa, càng thêm sắc bén...
Rỉ sét không còn, phong mang tái hiện!
“Hô!"
Nhưng hắn không có ý định dừng lại, đã lập tức nhặt thanh đao rỉ sét thứ hai lên, hít sâu một hơi, bắt đầu một lần rèn mới.
Trong Đoán Tạo phòng này, có hàng ngàn hàng vạn những thanh đao rỉ sét như thế. Chúng đều là sản phẩm do Nguyên Thần bản nguyên ảm đạm của hắn biến thành, đã mất đi sự sắc bén trước kia.
Và Tô Trường Không muốn khiến chúng tái hiện quang hoa thêm một lần nữa!
“Đang đang đang!"
Ngoài cửa là mảnh sương mù màu đen mãnh liệt như sóng biển, cùng với từng con yêu ma hung tàn nanh ác, là cuồng phong gào thét, là nhật nguyệt biến sắc, nhưng Tô Trường Không đều coi như mắt điếc tai ngơ.
Và bên trong Đoán tạo phòng của hắn, chỉ có duy nhất một tiếng kim loại thanh thúy dễ nghe cứ vang lên không dứt bên tai.
“Âm thanh gì vậy?"
Mà lúc này ở bên ngoài Sinh Tử cốc, lấy Khương Thủ Đạo dẫn đầu, đang có một đám cường giả Khương gia vừa làm nhiệm vụ canh gác, vừa một mực chờ đợi, tĩnh tu.
“Đã ba năm trôi qua... Thanh niên họ Tô kia vẫn chưa rời khỏi sao? Chẳng lẽ hắn đã bỏ mạng bên trong Sinh Tử Kiếp rồi? Nhưng nếu thật là như vậy, Sinh Tử cốc phải có phản ứng mới đúng” Một cường giả Khương gia thì thào tự nói.
Từ ba năm trước, Tô Trường Không đã tiến vào Sinh Tử cốc, hơn nữa hắn còn không mang theo ngọc phù bảo mệnh...
Bởi vậy trong mắt phần đông mọi người của Khương gia, hắn đi lần này, khả năng cao là khó có thể rời khỏi Sinh Tử cốc.
Hơn ai hết, bọn họ hiểu rõ Sinh Tử cốc này đáng sợ đến mức nào.
Muốn vượt qua Sinh Tử Kiếp, nhất định phải bức bách ra toàn bộ tiềm năng của mình, rồi hoàn thành một lần đại đột phá, mới có thể Niết Bàn trọng sinh.
Chỉ nghĩ thôi cũng thấy việc này quá mức khó khăn rồi. Và thực tế đã chứng minh, kể cả khi đại đa số người tiến vào Sinh Tử cốc đều là yêu nghiệt cấp siêu phàm, thì kết quả cũng chẳng khác nhau là mấy, đều phải vận dụng bảo mệnh ngọc phù, lựa chọn từ bỏ!
Nhưng khiến cho mọi người giật mình chính là, Tô Trường Không đã tiến vào bên trong Sinh Tử cốc được ba năm.
Nghe thì không có gì, nhưng đặt ở trong mắt tất cả những người từng tiến vào Sinh Tử cốc như bọn họ, thì đây là khoảng thời gian cực kỳ dài.
Bởi vì đại đa số người tiến vào Sinh Tử cốc chỉ có thể kiên trì lưu lại nơi đó trong khoảng thời gian có hạn mà thôi, ngắn thì mấy ngày, nhiều thì mấy tháng đã bị buộc phải đi ra rồi. Nhưng Tô Trường Không lại tiến vào trong đó tới ba năm.
Có một quy tắc thế này, nếu người khảo nghiệm là Tô Trường Không đã chết, chắc chắn Sinh Tử cốc sẽ một lần nữa mở cửa ra, nhưng tới tận bây giờ Sinh Tử cốc còn chưa mở ra, chứng tỏ rằng hắn vẫn còn sống.
Và có thể kiên trì lâu như vậy trong Sinh Tử cốc, tuyệt đối là chuyện hiếm thấy!
“Âm thanh gì vậy?” Khương Thủ Đạo đang nhắm mắt tĩnh tu bỗng nhiên vẻ mặt khẽ động, lông mày nhíu lại, đôi mắt mở to.
“Truyền đến từ bên trong Sinh Tử cốc!” Nhóm cường giả Khương gia còn lại cũng bị kinh động.
Cả đám vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Sinh Tử cốc. Tuy Sinh Tử cốc luôn bị một luồng lực lượng vô hình bao phủ, khiến cho người bên ngoài không nhìn rõ tình huống trong đó, nhưng bọn họ lại nghe được loáng thoáng một thanh âm vang dội, không ngừng truyền tới từ bên trong kia. “Đang đang đang!” Thanh thúy dễ nghe, lại mang theo vài phần thô kệch bất kham.
Đó là thanh âm kim loại va chạm vào nhau, thanh âm dùng chùy sắt gõ vào binh khí.
“Hả? Đây hình như là tiếng đập sắt... Chuyện gì đang xảy ra trong đó vậy? Ngay cả bên ngoài Sinh Tử cốc cũng có thể nghe thấy, giống như... Nó trực tiếp vang vọng vào thẳng linh hồn!” Một đám cường giả Khương gia đều đưa mắt nhìn nhau, ai nấy cũng có chút kinh ngạc. Bọn họ rất tinh ý nghe ra âm thanh nọ là tiếng rèn sắt, hiển nhiên có người đang rèn cái gì đó rồi. Nhưng kỳ dị hơn chính là, loại tiếng động này vốn không phải là âm thanh chân chính, cứ dùng tai là có thể nghe được, ngược lại, nó giống như một loại dao động nào đó hơn, và vang vọng bên trong thức hải của bọn họ!
“Hả? Đao của ta.” Bỗng nhiên một cường giả Khương gia kêu lên đầy sửng sốt.
Bởi vì vào giờ phút này, thanh thần khí phối đao vẫn được treo bên hông gã chợt reo lên ‘Ong ong run rẩy, như thể đang cộng hưởng với âm thanh rèn sắt truyền ra từ bên trong Sinh Tử cốc kia!
1567 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận