Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 572 - Thẳng Tiến Trung Châu!

Sau đó, hắn lại xử lý hiện trường một phen, làm xong hết thảy những chuyện này, mới nhích người quay về Đại Phong châu thành.
"Khụ khụ khụ. . ."
Một đường đi, Tô Trường Không còn liên tục ho khan vài tiếng. Lấy trạng thái hiện giờ của hắn, nếu chiến đấu cùng người khác, phải lặn lội đường xa như vậy, thật sự có chút miễn cưỡng.
"Lệ!"
Trong tiếng hạc khiếu, sau lưng Tô Trường Không xuất hiện hư ảnh bạch hạc, hai móng nó nắm chặt bả vai Tô Trường Không, bắt đầu bay vút tại tầng trời thấp, hai chân không chạm đất, mỗi lần bay vọt đều đi được khoảng cách mấy chục trượng, mới cần hạ xuống một chút để thở.
Thoạt nhìn như đang ‘Bay’, trên thực tế vốn không phải là phi hành chân chính, chỉ là một loại khinh công, thân pháp có thể so sánh với phi hành!
Thập cảnh Ngũ Cầm Hí, hoá ý vi hình, là vận dụng ngoại lực như thiên địa linh khí, tiến hành giết địch, nhưng trên thực tế, khi dẫn dắt thiên địa linh khí, hoá ý vi hình cũng sẽ hao tổn tinh thần của Tô Trường Không, trải qua thời gian quá dài, sẽ khiến hắn mỏi mệt, mê muội,
Vốn không phải là không tiêu hao, thậm chí còn tiêu hao rất lớn!
Một đường bay thật xa, còn cẩn thận né tránh người đi đường, lúc tới gần cửa thành Đại Phong châu thành, Tô Trường Không mới dừng lại, cải trang dung mạo một hồi, mới tiến vào bên trong thành. Lại chờ đến khi hắn chân chính xác định không có ai theo dõi chú ý tới mình, mới quay về bên trong trang viên, sưởi ấm thân thể.
"Phỏng chừng hai người Mộc gia này đã theo dõi Địch Ngân mới phát hiện ra thân phận của ta, may mắn. . . Ta xử lý rất nhanh, cũng may mắn hai người này không thông báo về Mộc gia, đã tự tiện hành động, nếu không, chuyện này sẽ gây nên phiền toái không nhỏ."
Bên cạnh bếp lửa, thân thể Tô Trường Không dần dần ấm áp lên, trong lòng hắn thầm than may mắn.
Chuyện phụ thân và gia gia của Mộc Tấn không hề bỏ mặc báo thù, lại còn một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, tuyệt đối là điều người khác không thể nào tưởng tượng nổi!
Nhưng có như vậy, mới hoàn toàn chấm dứt ân oán, Tô Trường Không đã trực tiếp khiến cho hai người này vô thanh vô tức bốc hơi khỏi nhân gian, không để lại bất cứ manh mối gì.
Chờ qua vài ngày hắn sẽ rời khỏi Đại Phong châu thành, trừ phi Mộc gia biết đoán mệnh, nếu không bọn họ chẳng thể tìm được vị trí của hắn.
n oán với Mộc gia xem như đã đặt một dấu chấm xuống, Tô Trường Không chỉ hi vọng về sau, hắn và bọn họ không xuất hiện cùng một chỗ!
"Tô tiên sinh. . . Phải rời đi sao?" Ba ngày sau, ánh nắng mặt trời dâng lên, từng mảng tuyết đọng đã bị hòa tan, Địch Ngân đến thăm Tô Trường Không, hắn lập tức nói với Địch Ngân chuyện mình phải rời đi, lại nhờ gã truyền lời cho Bùi Dương một tiếng.
Bùi Dương biết được Tô Trường Không phải rời đi, trong lòng cũng hiểu, hẳn là Tô Trường Không muốn ra bên ngoài tìm kiếm phương pháp khôi phục thương tích cho bản thân, vì vậy không có giữ lại.
Đồng thời vì không làm người khác chú ý, Bùi Dương không tự mình đến tiễn Tô Trường Không, chỉ phân phó Địch Ngân đi qua đưa tiễn.
Không chỉ như vậy, Bùi Dương còn đưa cho Tô Trường Không một chút lễ vật ly biệt, đầu tiên là lượng lớn Long Huyết đan, đây là thành phẩm do luyện đan đại sư Bùi gia luyện chế, sau khi Bùi Dương nhận được đan phương từ trên tay Tô Trường Không.
Số lượng Long Huyết đan này cũng đủ giúp Tô Trường Không tăng cảnh giới luyện huyết lên tới Khí Huyết thập nhị biến.
Tuy hiện giờ kinh mạch của Tô Trường Không đã gãy lìa, không thể luyện hóa đan dược có dược lực quá mức mãnh liệt, nhưng Bùi Dương cũng không quên lời hứa hẹn về lượng tài nguyên tu luyện đủ cho hắn tu luyện đến Khí Huyết thập nhị biến lúc trước!
Trừ thứ này ra, là một thớt bảo mã màu đen có thể ngày đi nghìn dặm, cộng thêm một chiếc xe ngựa thoải mái.
Trước kia Tô Trường Không dựa vào đi bộ còn nhanh hơn ngựa chạy nhưng hiện giờ, vì nguyên nhân thân thể, lại thêm hành lý bên người, hắn cũng chỉ có thể dùng xe ngựa đi tới Trung châu.
Nếu hỏi vì sao Bùi Dương lại chịu bỏ ra nhiều thứ như vậy vì một người đã thành phế nhân như Tô Trường Không mà không nhân cơ hội này nuốt lời, thậm chí tàn ác hơn, là bỏ đá xuống giếng, giết người diệt khẩu? Dẫu sao những gì gã hứa hẹn với Tô Trường Không cũng là một khoản tài phú nhiều vô cùng?
Thứ nhất, hẳn phải là tâm tính, nếu tâm tính Bùi Dương tâm ngoan thủ lạt, tá ma sát lư thì gã đã không thể vừa là thượng cấp vừa là bằng hữu chí thân của người hào sảng như Hồng Chấn Tượng, càng không đưa viên Yêu Ma Tinh Hạch trân quý vạn phần cho đối phương chỉ vì không nỡ nhìn bằng hữu của mình đau khổ.
Thứ hai, dù kinh mạch trong người Tô Trường Không đã gãy lìa, biến thành phế nhân, thì trong thâm tâm Bùi Dương vẫn có cảm giác, dùng sự yêu nghiệt của bản thân, chắc chắn hắn có thể sáng tạo kỳ tích, nối liền kinh mạch, trở về trạng thái đỉnh phong!
Càng đừng nói tới chuyện Tô Trường Không từng có ân tình to lớn với gã, thậm chí là với cả Đại Phong thiết kỵ.
Hết thảy những điều đó khiến cho cách Bùi Dương đối xử với Tô Trường Không luôn vô cùng tôn kính, chân thành!
Tô Thái Lai, cái tên hầu như không hề nổi bật tại Đại Phong châu thành, cũng chỉ ít ỏi mấy người biết đến, nhưng hắn lại từng làm ra thật nhiều chuyện to lớn.
Từng giết đệ tử của ngàn năm thế gia, từng đánh cho đệ đệ của châu chủ một trận, từng chém chết yêu võ giả, từng dùng thân phận Hồng Chấn Tượng rong ruổi tung hoành khắp Lạc Nhật huyết chiến, tới cuối cùng, lại dùng một mũi tên, tiêu diệt Tiên Thiên võ giả Xích Cáp Đồ, làm thất bại âm mưu muốn mở rộng chiến loạn của Hắc Liên giáo!
Mà Tô Trường Không lại luôn giữ thái độ khiêm tốn, ẩn sâu chiến công danh lợi.
Điều hắn theo đuổi vốn không phải những thứ như danh lợi trước mắt này, mà là cảnh giới trường sinh bất tử xa xa không thể với tới kia!
"Có lẽ. . . trong tương lai Tô tiên sinh sẽ trở thành một nhân vật chân chính danh chấn thiên hạ?" Tại Châu Chủ phủ, Bùi Dương ngẩng đầu nhìn lên đám mây trắng lững lờ trôi trên bầu trời, trong lòng âm thầm nói.
Có thể nói rằng, Tô Trường Không chính là nhân vật cấp yêu nghiệt. Thân phận thần bí, nhưng bản thân luôn có những điểm khiến người ta khiếp sợ, tựa như không chuyện gì mà hắn không làm được!
Người như vậy, kể cả khi nhất thời rơi xuống thung lũng, cũng tuyệt đối không bị vùi dập trở thành bình thường.
"Tô tiên sinh, đi đường cẩn thận nhé!" Bên ngoài Đại Phong châu thành, Địch Ngân nhìn theo chiếc xe ngựa đi xa dần trên quan đạo, trong lòng cũng thầm cầu nguyện một câu cho Tô Trường Không.
Hồng Chấn Tượng và Tô Trường Không, là hai người hoàn toàn khác biệt.
Một người danh chấn Đại Phong châu thành, là nhân vật truyền kỳ trong mắt những người khác.
Một người lại cực kỳ điệu thấp, hầu như chẳng mấy ai từng nghe qua tên hắn.
Nhưng cả hai đều là nhân vật truyền kỳ, quấy quá phong vân Đại Phong châu thành!
"Trung châu. . . Ta đến đây!" Trên xe ngựa, Tô Trường Không ăn mặc mộc mạc, tay kéo dây cương, điều khiển xe ngựa, một đường đi thẳng về phía trước, trong lòng hắn cũng có chút hưng phấn.
Trung châu vốn là một địa danh phồn hoa nhất, chiếm giữ diện tích lớn nhất cả Đại Viêm hoàng triều. Ở nơi đây, Tiên Thiên võ giả, ngàn năm thế gia, đỉnh cấp tông môn đều ăn sâu cắm rễ, long bàn hổ cứ (chỉ địa thế hiểm trở nhưng cũng chỉ nơi long tranh hổ đấu, nhân tài như mưa), mà rốt cuộc đây cũng là thời điểm hắn đặt chân lên con đường thẳng tiến Trung châu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận